Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)

Chương 42 : Tiểu thê tử bỏ trốn của đế vương xã hội đen (15)

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Chuyển ngữ: Cực Phẩm



Rửa tay chậu vàng, chấm dứt tất cả tinh phong huyết vũ. Một đêm này, Dior tiên sinh ngủ một giấc không cần hỏi đến chuyện giang hồ, đúng là cực kỳ ngon.



Hôm sau, Trương Thần Phi bị tin nhắn trí não đánh thức.



[Lão Cao: Mẹ cái tên này, sao hôm qua cậu không đến đây, khiến tôi mất mặt trước người đẹp huấn luyện viên!]



Trương Thần Phi xoa cái đầu đau nhức, trả lời:



[Tôi nhổ vào, người đẹp đó chướng mắt cậu lắm đấy.]



[Lão Cao: Biến mẹ nó đi!]



Đóng trí não, Trương Thần Phi ngáp một cái, nhìn xung quanh một chút. Tiểu kiều thê vẫn còn đang ngủ say trong lòng hắn, cục lông ngủ thì chổng bốn móng lên trời ngủ, ánh nắng sáng sớm xuyên qua rèm cửa len vào, khung cảnh thật yên bình hạnh phúc… nếu như không có súng mini xuyên giáp ở đầu giường.



Ông trùm xã hội đen khu vực Châu Á – Thái Bình Dương…



Thanh Hồng Bang, chỗ nào cũng có anh em của tôi…



Đập nát lò nướng than của anh…



Khi tôi còn nhỏ là một con Husky…



Tiêu Tê mở mắt ra thì thấy ông xã nhà mình đang giơ súng xuyên giáp màu bạc lên, vẻ mặt bi phẫn.



“Anh làm gì đấy?”



“Nuốt súng tự sát.” Không còn mặt mũi nào nhìn phụ lão giang đông, Trương Thần Phi nói, bóp cò.



“Phụt ——” Một dòng nước phun vào trong miệng.



“Ha ha ha ha…”




Trí não đưa ra ba tấm hình để làm ví dụ, một tấm là hình chụp vận động viên bóng chày đang đánh bóng, một tấm là hai con gà trống đang đá nhau, còn tấm cuối cùng là tấm Trương Thần Phi chụp tiểu kiều thê ở trên giường.



Do tính năng của Louis XIV là hình thức hạn chế cho con nít nên không thể tìm được hình không phù hợp cho con nít gì gì đó. Đây là tấm chụp lúc ngủ trưa trong biệt thực, ánh sáng vừa đủ, lúc đó Trương Thần Phi đang lặng lẽ nhét tay mình vào chăn Tiêu Tê đang đắp rồi chụp một tấm.



“Đúng rồi, cậu còn thông minh hơn Louis XIII.” Trương Thần Phi lập tức đăng hình này lên trang xã hội của mình.



“Kết luận này của ngài không chính xác, tôi là hình thức trẻ em, cấp thấp hơn so với Louis XIII, chỉ phù hợp với tâm lý trẻ em vị thành niên thôi.”



“Đợi khi Louis XIII sửa xong thì tôi sẽ ném cậu vào bồn cầu.” Trương Thần Phi xì một tiếng khinh miệt, bắt đầu viết caption.



[Trương Thần Phi: Hết hy vọng đi, em ấy là của tôi. Mấy cái người nói “chơi chân cả năm” hay “không khép chân được (2)” gì đó, đấy là quấy rối tình dục.]



(2) Không thể khép chân được: ý nói thấy người đẹp trai thì không khép chân được, tự động mở rộng hai chân.



Nhưng uy hiếp này không dùng được, dân cư mạng chỉ cười ha ha ha phía dưới.



“…”



Tiến độ phát triển của “Ứng dụng xoá bộ nhớ trong” rất tốt, khung sườn thì dễ làm, nhưng số liệu liên quan thì là một quá trình dài. Bây giờ bên quan hệ xã hội đã liên lạc được với hai người bị chứng rối loạn trí não, vẫn đang câu thông cùng họ.



Trọng trách thì nặng nhưng đường đi vẫn còn xa, nhưng Trương Thần Phi không thể ngồi chờ chết được, trước khi kịch bản mới bắt đầu thì phải xử lý hết phần quan trọng trước.



Não vận động hết công suất mãi đến thời gian ăn cơm trưa, Trương Thần Phi buông văn kiện trong tay xuống, mắt trông ngóng nhìn cửa phòng tổng tài, chờ mong giây phút mà tiểu kiều thê đẩy cửa vào.



“Tiêu tổng!”



“Tiêu tổng đến rồi!”



Bên ngoài là mấy tiếng chào hỏi, Trương Thần Phi nhanh chóng cầm bút lên, nghiêm túc ký tên lên văn kiện.



/Hết chương 42/