Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)

Chương 45 : Cha nuôi kim chủ nhẹ chút đi (3)

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Chuyển ngữ: Cực Phẩm



Ba Tiêu dần mở to mắt nhìn hắn, há miệng run rẩy chỉ vào Trương Thần Phi: “Nói, nói gì đấy?”



Tiêu Tê nhanh chóng đạp Trương Thần Phi một cái, ý bảo hắn đừng nói nữa: “Ba, anh ấy uống nhiều quá đó mà, không cần để ý.”



Nhưng mà kim chủ đại nhân chẳng hề ý thức được tâm tình của tiểu kiều thê vào giờ khắc này, đứng vững như định hải thần châm, vươn tay ôm người đang đá nhảy lung tung kia vào trong lòng, đau lòng xoa xoa: “Sau này có chuyện gì thì tìm tôi, đừng làm khó dễ Viêm Viêm… Áu!”



“Ba, tụi con về đây.” Hung hăng cho ông xã một cước, trước khi ba Tiêu ném quyền trượng nhanh chóng kéo người nhét vào xe, đạp chân ga biến mất hút.



Khi ngồi trong xe, nhìn thấy ba mình bắt đầu phản ứng lại bắt đầu giơ chân, Tiêu Tê nhức đầu không thôi, đồng tình nhìn thoáng qua Trương Đại Điểu ngồi kế bên.



“Vì sao không để tôi nói chuyện với ba em, tôi còn đang chuẩn bị khuyên vài câu đây.”



“Anh câm miệng đi!” Tiêu Tê trừng hắn.



“Chậc…” Bị tiểu mèo hoang mắng, cha nuôi kim chủ cũng không tức giận, nắm bàn tay đang cầm vô lăng, nhẹ nhàng xoa nắn, “Cũng đã đến mức này rồi, tại sao em phải sợ ổng nữa? Dù sao giờ tôi mới là ba em.”



“Bốp!” Cánh tay của kim chủ đại nhân bị thưởng cho một cái tát.



Mấy đứa con nít bây giờ thật khó bảo, hếch mũi lên mặt thế này, còn biết đánh cha nuôi nữa. Trương Thần Phi thở dài, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện xe đi theo hướng quay về nội thành, không khỏi cau mày: “Em đang muốn đi đâu? Đã nói là thời gian cuối tuần của em là của tôi, bây giờ phải quay về biệt thự.”



“Quang Tông vẫn còn ở nhà, phải quay về đón.” Quay về biệt thự là lúc mà cún con được chơi vui nhất, một tuần mới về một lần, vẫn là nên đưa đi cùng.



Trong nhà, dì giúp việc mới vừa quét dọn xong, hiển nhiên là cục lông nhỏ đã ăn uống căng bụng, đang nằm trên thảm ở phòng khách phơi bụng. Nghe được tiếng mở cửa thì lập tức vọt đến, vui vẻ ngồi xổm trước cửa chính chờ chủ nhân về nhà.
Buổi tối ăn được gì đều bị nôn ra hết, Tiêu Tê y như mèo dầm mưa, ủ rũ nằm trên giường.



Vốn là Trương Thần Phi còn muốn trêu cậu nữa, nhưng nhìn bộ dạng này của cậu thì bắt đầu luống cuống, khẩn trương gọi cho Khuyết Đức để hắn chạy đến biệt thự trong vòng một tiếng.



“Em không sao, uống thuốc đau dạ dày là được rồi.” Tiêu Tê không cho hắn gọi Khuyết Đức, tối khuya mà bắt người ta lái xe đến.



“Không được, sao em có thể biết đây là đau dạ dày, lỡ bị ngộ độc thức ăn thì sao? Bệnh nhẹ không trị thì thành bệnh nặng, nếu uống nhầm thuốc rất nguy hiểm. Ngoan, nghe cha nuôi.” Trương Thần Phi hôn nhẹ tiểu kiều thê yếu ớt, thành công bị tiểu kiều thê tặng cho một cái tát.



Gần sát giờ, Khuyết Đức bước vào biệt thự nhà họ Trương ở phút 59 cuối cùng: “Nói trước cái đã, theo quy định khám khẩn cấp thì phải lấy thêm tiền.”



“Lão tử có tiền, nhanh chóng đến xem em ấy đi.” Kim chủ đại nhân giống y như bạo quân thời cổ đại, hô quát thái y Khuyết Đức đầu đầy mồ hôi, để cho hắn bước vào chẩn bệnh cho quý phi nương nương, chỉ còn thiếu một câu “Chữa không được liền chém đầu”.



Khuyết Đức nhún vai, người trả thù lao chính là thượng đế, muốn hét thế nào thì hét thế đấy.



“Không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là do ăn không quen đồ ăn nên mới vậy. Dạ dày của cậu ấy yếu sẵn rồi, cho nên phản ứng hơi lớn chút, uống chút canh nóng đi. Nếu buổi tối có bị tiêu chảy thì nhớ phải bổ sung nước.” Khuyết Đức cho rằng vấn đề của Tiêu Tê không lớn nên không cần cho uống thuốc gì nặng, chỉ cần uống thuốc trị dạ dày bình thường là được rồi.



Tiễn bác sĩ Khuyết Đức về, quản gia bưng canh nóng lên lầu. Trương Thần Phi nhận lấy, ngồi ở mép giường, từng muỗng từng muỗng đút cho Tiêu Tê uống. Làm trò trước mặt quản gia thật rất xấu hổ, Tiêu Tê vài lần muốn lấy chén tự mình đút. Quản gia bên cạnh dường như cũng chẳng kinh ngạc mấy, còn cẩn thận tỉ mỉ mà đưa cho Tiêu Tê một cái khăn đặt trên cổ, cười híp mắt nhìn cậu uống canh.



Quản gia đi xuống lầu, Tiêu Tê cũng lười cướp chén, tuỳ ý để Trương Đại Điểu vui vẻ đút cậu ăn.



“Em nói em xem, không thể ăn được thì đừng miễn cưỡng mình, tại sao có thể vì để lấy lòng tôi mà ép buộc bản thân vậy chứ?” Kim chủ đại nhân ôn nhu thở dài, “Không cần vì tôi mà làm điều mình không thích, tôi chỉ hy vọng em khoẻ mạnh lớn lên là được.”



“…” Tiêu Tê không muốn để ý đến hắn, ngậm vành chén uống hết một hơi canh.