Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)
Chương 51 : Cha nuôi kim chủ nhẹ chút đi (9)
Ngày đăng: 09:13 18/04/20
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, trong nháy mắt live stream bỗng bùng nổ.
[Đồng chí nữ, đồng chí nữ, đồng chí nữ…]
Trong khung chat gần như bị ba từ “Đồng chí nữ” chiếm đóng, người sống ở thời đại trí não gần như đã quên mất xưng hô này. Ngay cả MC ngồi đối diện cũng há miệng không ngậm vào được, vô cùng nghi ngờ mình đã xuyên đến thời xây dựng nước.
[Trời moẹ nó đồng chí nữ, tôi đánh giá cao bệnh của ông!]
[Sao lại nồng nặc mùi cán bộ đồng chí thế này?]
[Tin đồn bát quái cái quần ấy, phụ nữ có thể chống nửa bầu trời (1)!]
(1) Câu này trích trong một bài báo của hội phụ nữ dân chủ Quý Châu. Sau này được Mao Trạch Đông phổ biến hy vọng mọi người làm theo.
Chứng cứ khác liền không cần nữa, một câu “đồng chí nữ” thôi cũng đủ để mọi người hiểu Tiêu Tá Nhân không phải là một người có thể làm cha nuôi kim chủ. Trương Thần Phi đứng ngoài cửa mím môi nhịn cười, liếc trộm tiểu kiều thê nhà mình. Có lẽ là thường thấy tác phong của ba mình nên Tiêu tổng vẫn bình tĩnh như trước, tay giơ lên dặn nhân viên: “Cắt đoạn này thành một video riêng, đăng lên trên mạng.”
“Được.”
Tiêu Tê ý bảo MC dừng hỏi, nói ngắn gọn làm sáng tỏ là được rồi, nói nhiều càng sai nhiều. MC nhận được tín hiệu, lập tức kết lời.
“Lời giải thích chính trực thành khẩn như thế, tin là tất cả bạn bè trên mạng đều sẽ có được phán đoán của mình, như thế, live stream đến đây là kết thúc.”
Live stream ngắn ngủi, chỉ tầm 15 phút nhưng không hề giống live stream mà là giống tin tức 12h hơn. Nhưng mà người xem live stream thấy vẫn không đủ, điên cuồng bình luận, mạnh mẽ yêu cầu được nhìn lão gia tử thêm chút nữa.
Trương Thần Phi đẩy ra cửa phòng, đi đến chỗ camera đang quay, hiếu thuận gọi một tiếng: “Ba, xong rồi.”
“Em nghĩ hai người rất giống nhau.” Tiêu Tê chỉ vào nhân vật trò chơi ngốc ngốc chờ ăn cơm nói.
“Không giống, cậu ta được ăn no nhưng anh còn đói.” Trương Thần Phi lẩm bẩm.
“Sao?” Tiêu Tê quay đầu lại nhìn hắn, bỗng nhiên bị hôn lên môi.
“Em có muốn ôn lại lần đầu tiên của chúng ta không?”
“Ôn lại làm sao?”
“À, hế hế…”
Trí não bị vứt xuống một bên, đợi cô gái trong [Hoàng Tử Ma Cà Rồng] trả lời. Nhưng cô gái Tiêu Tê đã bị sói đói ngậm đi mất, không vào chơi được nữa.
Hôm sau, Tiêu Tê không thể dậy nổi, đến trưa mới đi làm. Ngồi xuống ghế tổng tài, bỗng nhiên hít một hơi lạnh. Trương Đại Điểu hỗn đản, đúng là không nên chiều hắn, cho chút ánh sáng thì liền sáng rực, chơi hơi quá rồi.
Đang mắng trong lòng, Trương Thần Phi bên kia gọi điện thoại đến, không muốn nhận, trực tiếp từ chối. Đợi đến khi Tiêu Tê làm việc hết một buổi chiều, mới phát hiện tên kia không gọi đến nữa, chỉ nhắn tin bảo hắn sẽ đến đón cậu.
Tiêu Tê hơi nhíu mày, đây không giống phong cách của Trương Đại Điểu lắm. Gọi điện cho hắn, bên kia lập tức nhận.
“Đang ở dưới lầu.” Giọng nói của Trương Thần Phi có chút mơ hồ, giống như đang vịnh ngâm gì đó.
Đi ra khỏi Ba Tiêu, mặt trời chiều chiếu lên từng góc nhỏ trên đường. Có một người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen, trong tay có một chiếc dù đen đã bung ra che lên đầu, chăm chú nhìn qua đây.
“Hôm nay nắng thế này anh cầm dù làm gì vậy?” Tiêu Tê kỳ quái nhìn hắn.
“Xuỵt —” Trương Thần Phi kéo người đến dưới dù, nhỏ giọng nói, “Thiếu niên xinh đẹp, em được bản vương chọn làm đồ ăn đêm nay, có vui hay không?”