Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)

Chương 67 : Vương tử nhân ngư của hải thần (7)

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Chuyển ngữ: Cực Phẩm



“Tại sao em phải đến đó gặp bọn họ?” Chờ đến khi trong kính xe không còn thấy bóng dáng của sở nghiên cứu nữa Trương Thần Phi mới mở miệng hỏi tiểu kiều thê.



“Em đến để nói Carles viết một bản báo cáo.” Tiêu Tê tới gặp Carles chủ yếu là để nói ông viết cho Trương Đại Điểu một bản báo cáo giám định của người có uy tín, sau này sẽ dùng trong lúc kiện mấy công ty sản xuất trí não để làm bước đệm cho công tác đưa ứng dụng xoá bộ nhớ trong của trí não ra thị trường. Nhưng nói chuyện với nhau một lúc thì mới thấy ông lão này có tật miệng không kín nên không nói đến việc này nữa.



“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, thế giới con người rất nguy hiểm, sao em lại không nghe? Em có biết sở nghiên cứu kia đang làm gì hay không, bị bọn họ bắt được thì xong đời.” Hải thần đại nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, tiểu vương tử nghịch ngợm quá, hắn quản không nổi.



Có trời mới biết lúc hắn thấy ba mình trong video thì tất cả máu trong người cứ như đông lại. Phóng Maybach như bay đến, rất sợ nếu đến chậm một bước thì tiểu vương tử của hắn sẽ bị bắt vào sở nghiên cứu.



“Sở nghiên cứu về vô sinh thì có thể làm gì em?” Tiêu Tê không lưu ý lắm nói, nhắn tin cho Khuyết Đức nhờ hắn viết một bản báo cáo giám định rồi nhân cơ hội mấy ngày nay để cho Carles ký tên.



“Sinh con.”



“Hả?”



“Tôi nói, sở nghiên cứu sẽ bắt em đi sinh con.” Hải thần đại nhân nói đâu ra đấy.



“Hả?” Chứ không phải là bắt đi đi giải phẫu à.



“Em có biết khả năng sinh sản của nhân ngư mạnh lắm không?” Trương Thần Phi nhíu mày, trực tiếp lái xe về nhà, hắn phải nói chuyện rõ ràng với tiểu vương tử mới được. Tiểu nhân ngư ngây thơ lắm, không hề biết lòng dạ con người ác độc tới mức nào, mấy nhà khoa học ác độc không có đạo đức có thể làm mấy chuyện cực kỳ điên khùng.



“Về nhà làm cái gì, buổi chiều còn có… A!” Tiêu Tê bị khiêng vào thang máy, vào đến nhà thì bị vứt lên giường.



Trương Thần Phi cởi cà vạt, kéo tiểu vương tử đang cố gắng chạy trốn, tính dạy học cho cậu kiểu live-action.



Tỷ lệ sinh đẻ của con người giảm xuống theo từng năm, chuyện này có quan hệ với việc phụ nữ sinh con quá khó khăn, càng ngày có càng nhiều những phụ nữ lo lắng việc sinh con sẽ đau đớn và quá mạo hiểm nên không muốn sinh con nữa. Sở nghiên cứu kia đã sớm nghiên cứu về phương pháp gây giống sinh vật biển. Dù sao thì đẻ trứng so với sinh con thì dễ dàng hơn, nhưng thân thể của con người không thể đẻ trứng, nhà khoa học ác độc mới đánh chủ ý lên trên người của nhân ngư.



“Bọn họ sẽ cột em lên giường, đưa chất lỏng sền sệt vào người em, khiến cho những quả trứng trong người em phát triển. Đợi đến lúc trứng cá đã lớn thì sẽ bắt em đẻ từng quả ra.” Hải thần đại nhân dán vào tai tiểu vương tử, nói từng chữ rõ ràng, giọng nói trầm thấp khàn khàn, giống như đọc thần chú từ xa xưa vậy, nghe vào tai… gợi tình chịu không nổi.



“Được rồi, em biết rồi, không đến sở nghiên cứu kia nữa, mau thả ra… Ưm… Hỗn đản, cái gì vậy!” Tiêu Tê chợt mở to hai mắt.



“Một quả trứng cá mô phỏng.” Trương Thần Phi có chút không nỡ làm thế với cậu nhưng nếu muốn tiểu vương tử nhớ lại thì vẫn phải kiên quyết đẩy nó vào, “Tốt nhất là em nên tự mình cảm nhận quá trình đẻ trứng. Đây mới là một quả thôi, em có biết những người đó bắt em một lần sinh bao nhiêu không? Ít nhất là hai mươi quả.”
Tiêu Tê mở mắt ra, trong phòng bật đèn ngủ, có một bóng đen ngồi ngay dưới chân cậu, lấy dây lưng của áo choàng tắm cột hai chân cậu.



“Ai?” Ngủ mơ màng lại thấy cảnh tượng này, tức khắc bị doạ cho tỉnh.



Người đưa lưng về phía cậu quay đầu lại, chính là Trương Đại Điểu vốn đang phải ngủ bên cạnh.



Tiêu Tê thở phào một cái, giơ tay lên đánh hắn: “Hơn nửa đêm không ngủ lại làm trò gì vậy?”



Hải thần không để ý tới cậu, cuốn dây áo choàng tắm thêm vài vòng, cuốn cặp chân thon dài nhỏ nhắn cùng một chỗ, lại thắt một cái nơ bướm xinh đẹp. Sau đó, từ từ ôm cậu nâng lên.



“Hai chân chụm lại tiếp nhận sức mạnh của hải thần thì em có thể biến lại thành nhân ngư.” Đau khổ suy nghĩ hai ngày, Trương Thần Phi vẫn quyết định biến tiểu vương tử lại thành hình dạng vốn có.



“Này, em không muốn.” Tiêu Tê giãy giụa muốn gỡ ra, tư thế này có độ khó rất cao, sáng mai sẽ bị đau lưng.



“Cái này không phải do em quyết định.” Hải thần đại nhân mạnh mẽ cởi áo ngủ ra.



Tiểu kiều thê hừ hừ nói không muốn.



Đèn trong phòng sáng lên, Trương Thần Phi nắm tay tiểu vương tử áp lên mặt mình: “Em phải nhìn cho rõ, tôi là người đàn ông em yêu, đồng thời tôi cũng là hải thần. Biển cả mới chính là quê hương của chúng ta, tôi sẽ mang em về nhà.”



“Nhưng em thích hình dáng con người của anh!”



Hải thần đại nhân không thể tưởng tượng nổi siết chặt tay của tiểu kiều thê: “Thì ra em thích cái túi da này!”



“Không phải sao?” Nếu như thích cái túi da khác thì đã kết hôn với người khác rồi. Cơn buồn ngủ đã bị lăn qua lăn lại làm tỉnh hẳn, Tiêu Tê vươn tay xoa đầu hắn.



Đúng là một con cá nông cạn! Trương Thần Phi rất không vui: “Vậy em không thích tay nghề nấu ăn của tôi sao? Không thích ấy ấy bự mạnh mẽ của tôi sao? Không thích tài sản hàng tỉ của tôi sao?”



“Thích hết.” Đây đều là yếu tố cấu thành nên con người của Trương Đại Điểu cũng chính là tất cả những gì mà cậu thích, “Nhưng em không thích husky cá ngựa.”



“…”