Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 405 : Muốn giết ta sao?

Ngày đăng: 13:04 18/04/20


Edit:..LamThiên..



Liệt lão cuối cùng bất đắc dĩ nói, Tiểu Hoan Hoan lau lau cái mũi:



“Con muốn mẫu thân......”



“Này...... Ta hiện tại cũng không còn cách nào khác a......”



Hắn nếu là có biện pháp, nhất định đã đem người mang về, cái nữ nhân Mẫn Du Nhiên kia, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng .



“Con muốn mẫu thân......”



“Ta......”



Này nói cùng không nói không phải đều như nhau sao? Liệt lão đang ở lúc nhức đầu không biết làm sao thì Chích lão bên kia đợi không được người liền tự mình đi qua nhìn xem , ở thật xa nàng đã nghe được tiếng khóc của Hoan Hoan, nàng vội vội vàng vàng chạy vào:



“Hoan Hoan qua đây, nãi nãi nhìn xem...... là ai vậy chọc bảo bối của ta a......”



“Ô ô...... Nãi nãi...... Con muốn mẫu thân......”



Hoan Hoan ô ô khóc chui vào trong lòng Chích lão, Liệt lão nhìn vậy liền trực tiếp trừng mắt, tiểu nha đầu này thế nào lại không chui vào trong lòng hắn a?



Đồ đệ này, không muốn cùng chính mình thân cận, có phải hay không? Có phải hay không?



“Hoan Hoan không nên gấp gáp a...... Gia gia cùng nãi nãi còn có hiệu trưởng, chúng ta đều đang suy nghĩ biện pháp đây? Hoan Hoan có phải đứa nhỏ thông minh nhất hay không a?”



Lời hay ai cũng đều thích nghe, Tiểu Hoan Hoan lại càng thích, bé tự nhận chính mình là người thông minh nhất .



Bé rưng rưng gật gật đầu, Chích lão ôn nhu nói::
Nàng cũng không có trực tiếp xuống giường, mà là......



Ngồi, lẳng lặng , không lên tiếng ngồi im.



Ngồi như vậy một hồi, nàng lại nằm xuống, tựa hồ như đang ngủ.



Bất quá, ngươi nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ngoài miệng nàng có che cái gì đó.



Qua không đến nửa canh giờ nữa, người nọ bỗng nhiên đứng dậy, lén lút đi đến trước một cái giường khác --



Nàng giơ tay lên, trong tay có cái gì sáng loáng !



“Đông Phương Ngữ Hinh, chớ trách ta tâm ngoan, giữa chúng ta chỉ có thể có một người được sống ......”



Mẫn Du Nhiên giơ chủy thủ, miệng vẫn đang nói nhưng chủy thủ đã hung hăng hạ xuống, thẳng tắp đâm vào ngực Đông Phương Ngữ Hinh .



Lực độ của nàng rất lớn, cơ hồ là dùng hết khí lực.



Chính là, chủy thủ vừa hạ xuống, nàng lại nghe được “cô” một tiếng.



Mẫn Du Nhiên sửng sốt, Đông Phương Ngữ Hinh nàng......



“Không có khả năng......”



Nàng lại giơ chủy thủ lên, không thể tin được lại hạ xuống, vẫn như cũ không có đâm trúng…..



“Vẫn còn cho là ta đang ngủ sao?”



Ngay tại lúc nàng muốn trực tiếp hướng tới cổ họng của đông phương Ngữ Hinh, thì người trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, lạnh lùng hỏi.



“Ngươi...... Ngươi thế nào......”



Mẫn Du Nhiên ngơ ngác nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, không thể tin được nàng thế nhưng sẽ tỉnh lại.



“Ngươi cho là ngươi phẩm chất riêng về điểm này == mê = dược liền đối ta hữu hiệu?”