Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Chương 420 : Bị bắt
Ngày đăng: 13:04 18/04/20
Edit: voi còi
Thanh âm ở trong rừng quanh quẩn, Đông Phương Ngữ Hinh không thể tưởng được thế nhưng sẽ có hồi âm, nàng thở dài, không trung quanh quẩn thật dài thở dài thanh.
“Hắc hắc...... Loài người nhơ bé yếu ớt kia, căn bản sẽ không xứng sống tại đây...... Muốn tìm, lăn tới đây làm gì?”
Bỗng nhiên, một tiếng cười lanh lảnh truyền đến, đó là một giọng nói cực kỳ chói tai, là nam nhân, giọng nói lại lanh lảnh như vậy.
“Ngươi là ai?”
Đông Phương Ngữ Hinh liền phát hoảng, bởi vì quanh đây, cái gì nàng cũng không cảm giác được.
Thần thức tiếp tục phiêu đãng, muốn cảm giác xa hơn, đã có một đạo thần thức cực kì khí phách vọt đi lại, thẳng tắp đụng vào thần thức của Đông Phương Ngữ Hinh.
Lúc cảm giác được có hơi thở nguy hiểm, Đông Phương Ngữ Hinh đã muốn thu hồi, nhưng vẫn chậm một chút, nàng lui về phía sau vài bước, miệng ngọt ngọt, một búng máu bị phun ra.
Dựa vào, đây là ai a, thực biến thái......
Muốn nói Đông Phương Ngữ Hinh bây giờ, cũng không phải là phế vật yếu đuối của trước kia.
Võ công của nàng không dám nói cao bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không phải người ta không ra tay là có thể thương tổn.
Mặc dù ở phương diện tu luyện nàng không phải quá thiên tài, không bằng luyện đan, nhưng......
Cũng không yếu đến mức không giao thủ liền......
“Chủ nhân......”
Nếu như Sư Hậu đi ra, vậy thì dễ nói chút, nhưng hiện tại nàng ra không được.
“Chủ nhân, ngươi vẫn là nghỉ ngơi một chút đi...... Chờ một lát, hẳn là sẽ có biến hóa......”
Người nọ đã hiện thân nói chuyện, vậy sẽ không biến mất như vậy, chính là không biết hắn đến cùng có mục đích gì.
Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ cũng thấy đúng, rõ ràng không nói tiếp, nàng ngồi xếp bằng ngồi xuống, chờ hắn chủ động mở miệng.
Người kia cũng rất có nhẫn nại, chờ như vậy, thế nhưng qua thời gian một ngày.
“Ngươi con người này, nhưng là có chút nhẫn nại......”
Cuối cùng giọng nói kia lại xuất hiện, Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười:
“Tiền bối, ta thật là lầm nhập của các ngươi địa bàn, có thể đưa ta đi ra ngoài sao?”
Đông Phương Ngữ Hinh khách khí hỏi, đều nói khách khí không nhiều, đưa tay còn không đánh người có khuôn mặt tươi cười đâu?
“Đi ra ngoài?? Đến đây ngươi còn muốn đi ra ngoài?”
Giọng nói của người nọ đề cao mấy phần, Đông Phương Ngữ Hinh chỉ cảm thấy bên thân có cái gì chợt lóe, nàng thậm chí cũng chưa phản ứng lại đâu, một cái lưới màu đen chụp xuống dưới, mà nàng đã bị vây ở bên trong.
“Đây là......”
Đông Phương Ngữ Hinh vừa muốn lấy ra trữ vật giới thứ gì đó cắt lưới này, tiến nói kia lại hắc hắc nở nụ cười:
“Con người, ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích, bằng không...... Lưới này sẽ càng ngày càng chặt, thẳng đến đem ngươi ghìm chết......”
Hắn nói không sai, Đông Phương Ngữ Hinh đã cảm giác được .
Tay nàng vừa động, lưới liền siết chặt một ít.
Nàng không dám lộn xộn, mà lưới ở không trung nhẹ nhàng đứng lên.