Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Chương 523 : Ông lão kỳ quái
Ngày đăng: 13:06 18/04/20
Edit: voi còi
Nếu như mang theo Tiểu Hoan Hoan trở về, bọn họ liền mất công xuất ra một chuyến rồi.
Tiểu Nhạc Nhạc liền thật sự không cứu được, hu hu, vậy phải làm sao bây giờ.
“Oa, hỏa cầu này vậy mà sẽ động?”
Tiểu Hỏa Cầu đang khó xử, bỗng nhiên cách đó không xa đi tới một ông lão, ông lão râu trắng tóc bạc, tuổi đã không nhỏ.
Tiểu Hỏa Cầu muốn giấu đi, nhưng tốc độ của ông lão kia rất nhanh, nháy mắt bước đến, ông bắt được Tiểu Hỏa Cầu.
Tiểu Hỏa Cầu, kỳ thật rất lợi hại, nó muốn chạy trốn, nhưng lúc này hắn mới phát hiện, ông lão kia chỉ nhẹ nhàng mà bắt lấy nó, thế nhưng nó trốn không ra.
“Ngươi buông ta ra......”
“Tại sao còn có tiểu hài tử?”
Ông lão phát hiện hỏa cầu bao vây tiểu hài tử, kinh ngạc hỏi.
“Ngươi buông ta ra......”
Tiểu Hỏa Cầu tiếp tục giãy dụa, đây là lão đầu gì a, sao lại lợi hại như vậy.
Là võ công của nó thụt lùi sao? Cùng ông lão này cách xa rất nhiều a.
“Ngươi muốn ta thả ngươi ra, ta đây chẳng phải là rất mất mặt a......”
“Vậy...... Lão gia gia có thể mau cứu bé......”
“Vì sao ta phải cứu bé?”
Lão gia gia chợt nhíu mày, tựa hồ yêu cầu này quá nhiều.
“Ta...... Lão gia gia, bé thật sự tốt lắm ...... Bé là vì cứu người mới liều mạng như vậy ...... Sủng vật của bé bị người bắt được, muốn giết hắn, cho nên bé mới xuất ra tìm người hỗ trợ ......”
Ông lão vuốt vuốt râu, cái tiểu nha đầu này, thật không nghĩ đến lại trọng tình trọng nghĩa như vậy, điểm ấy ông cũng có phần thưởng thức.
“Vậy...... Lão phu liền giúp các ngươi đi......”
Không nghĩ tới hiện tại ông lão lại dễ nói chuyện như vậy, Tiểu Hỏa Cầu kia cũng không phải là vui vẻ bình thường a, nó kích động gọi tới gọi lui, ông lão nhìn cười cười, Tiểu Hỏa Cầu này......
Nếu như để một số người nhìn đến, phỏng chừng liền trực tiếp đoạt đi rồi.
Chẳng qua, ông thích nhất người trọng tình trọng nghĩa, bằng không, đánh chết ông cũng không cứu người.
Ông lão ôm lấy Tiểu Hoan Hoan, mang theo bọn họ đến một cái sơn động gần đó, tay ông vừa chuyển, một luồng ánh sáng trắng phóng ra......
Ánh sáng trắng......
Vậy là không thấy được, thế nhưng nó có thể xem rành mạch.
Công lực này cỡ nào biến thái a.
Ngón tay ông chạm vào Tiểu Hoan Hoan, sắc mặt Tiểu Hoan Hoan lập tức liền thay đổi, không phải vừa rồi còn tái nhợt, thế nhưng có mấy phần huyết sắc.
Lúc ánh sáng bao vây quanh Tiểu Hoan Hoan, thân mình ông lão hơi cứng đờ một chút, nhưng chợt khôi phục tự nhiên, tiếp tục giúp Tiểu Hoan Hoan chữa thương.
Ước chừng qua non nửa cái canh giờ, ông lão thu công, vỗ lưng của Tiểu Hoan Hoan, Tiểu Hoan Hoan chậm rãi mở mắt ra.
“Tiểu Nhạc Nhạc.... .......”