Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 841 : Sẽ không tranh đoạt?

Ngày đăng: 13:10 18/04/20


Thật vừa lòng biểu cảm của mọi người, U Minh vương quay đầu nhìn Mẫn Du Nhiên, bỗng nhiên tán tỉnh hỏi.



Mẫn Du Nhiên không nghĩ tới U Minh vương sẽ đột nhiên hỏi nàng, nàng có chút thụ sủng nhược kinh.



Dừng hồi lâu, mới hiểu được:



“Vương, ngài nói rất đúng a...... Du Nhiên cũng chưa thấy qua thập giai ma hạch, nếu là thật sự tìm được, vậy Du Nhiên liền nhìn đã mắt ......”



Hai người kia......



“Không biết xấu hổ......”



Có người nhịn không được phỉ nhổ nói.



Bọn họ không dám nói U Minh vương như thế nào, nhưng đối với nữ nhân này......



Nghe nàng nói Du Nhiên, mọi người lại không thể tưởng được Du Nhiên này là ai.



Dù sao, thiên tài Đan học viện kia, cũng có vài phần danh khí (tiếng tăm).



Ai cũng không thể tưởng được nàng sẽ sa đọa đến theo ở bên người U Minh vương làm một con chó xù --



“Ai, Tà Dịch, ngươi nói Mẫn Du Nhiên này còn có thể càng tiện không?”



Nhìn nữ nhân kia, Đông Phương Ngữ Hinh muốn ói.



Chưa thấy qua nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, nàng ta sẽ không xứng làm luyện đan sư cao quý.


“Chờ xem đi......”



Bọn họ cũng không có chủ ý, lúc này cái gì cũng không làm được, mọi người nhìn trừng trừng xuống dưới, ai dám có động tác nhỏ?



“U Minh vương, kỳ thật, chúng ta cũng biết ngài thích thập giai ma hạch, nhưng...... Mọi người tới đây, đại bộ phận cũng chẳng qua là muốn nhìn xem bộ dáng của thập giai ma hạch, không có người dám cùng ngài tranh đoạt ......”



Bỗng nhiên gia chủ mở miệng, lời này của ông, nói cực kì dễ nghe.



Thật lớn thỏa mãn cảm giác của U Minh vương về sự ưu việt......



“U Minh vương, chúng ta chỉ là hi vọng nhìn xem bộ dáng ma hạch kia mà thôi......”



Lời của gia chủ rơi xuống, mọi người còn rất phối hợp .



Sau đó một cái hai cái ba cái, rất nhiều người ào ào tỏ thái độ, chính là nhìn xem mà thôi.



“Ha ha, nếu mọi người đều là ý tứ này, vậy bổn vương cuối cùng hỏi một câu, có ai không phải ý tứ này hay không?”



Ánh mắt hắn xẹt qua mọi người, cuối cùng rơi xuống ghế lô của Uất Trì Tà Dịch.



Hắn biết, Đông Phương Ngữ Hinh ở đây, Đông Phương Ngữ Hinh đến, tuyệt đối không chỉ là nhìn xem mà thôi.



“Uất Trì Tà Dịch, ngươi thì sao?”



Hắn bỗng nhiên điểm danh, mà ý tứ này, chính là......



Nếu là ngươi dám nói khác, người này hắn sẽ không cứu.



Theo câu hỏi của hắn, mọi người cũng đều nhìn qua, ghế lô này, lại thành tiêu điểm.



“Ta cũng chỉ là nhìn xem...... Chúng ta chỉ đến giải sầu ......”



Uất Trì Tà Dịch nhàn nhạt nói xong, Đông Phương Ngữ Hinh đối hắn gật gật đầu: