Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 93 : Thân thế của Hoan Hoan [ 5 ]

Ngày đăng: 13:00 18/04/20


edit: ..Lam Thiên..



“người Đậu phủ rất hận ta, tự nhiên sẽ không tìm người tốt đến. Ngày đó trời mưa rất to, trời nổi sấm chớp, ta nhớ được theo ánh sáng của tia chớp ta nhìn thấy, người kia tóc tai bù xù, cả người run run, hẳn là bị bệnh gì đó......”



Đó là sự tình nàng không mong muốn hồi tưởng lại nhất nhưng không biết vì sao lúc này lại có thể tự nhiên nói ra như vậy.



Nghĩ đến, trong lòng nàng đã buông xuống được một đêm kia, nhưng lại không thể buông xuống được thù hận.



“Này......” Uất Trì Tà Dịch trầm mặc , hắn không biết nên nói như thế nào mới tốt.



“Hơn nữa, ngươi cho là người Đậu phủ sẽ bỏ qua người kia sao? Lúc đó ta cũng không quyền không thế , càng không thể có thể đi ra ngoài tìm hắn......”



Nàng còn muốn đi tìm người? Uất Trì Tà Dịch trong lòng bỏ thêm một câu, sẽ không phải là muốn tìm hắn chém chết chứ?



Bất quá, chuyện như vậy, nữ nhân này thực có thể làm được.



Đông Phương Ngữ Hinh không biết chính mình khi nào thì ngủ , bất quá khi tỉnh lại, người đã nằm ở trên giường, ngay tại bên người Hoan Hoan, tiểu nha đầu cũng tỉnh, nhưng không có đứng dậy, hai mắt nhanh như chớp xoay xoay, nhìn chính mình.



Thân thủ sờ sờ đầu bé, bình thường , đã hạ sốt .



“Nương, thực xin lỗi, ngày hôm qua Hoan Hoan không nên một mình chạy đến đây......”



Tiểu nha đầu bắt đầu mếu máo, một bộ dáng làm việc gì sai, thoạt nhìn nói không nên lời làm cho người ta cảm thấy đau lòng.



“Không có việc gì là tốt rồi......” Đem Hoan Hoan gắt gao ôm lấy, Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu hôn hôn trán của bé, sau đó ngẩng đầu lên nói:



“Bất quá, về sau cũng không thể lỗ mãng như vậy ...... Hoan Hoan, con cũng biết, thiếu chút nữa liền hù chết nương ......”



“Ân...... nương, Hoan Hoan đã biết......”



Bé hơi có chút kinh ngạc, mẫu thân thế nhưng lại hảo hảo nói chuyện như vậy, này nếu đổi lại thành lúc trước, bé bị mắng là khẳng định .



“Di, ta nhớ được không phải......”



Cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người, áo khoác đã bị thoát, để ở một bên, nàng nhớ rõ đêm qua nàng ngồi mà ?



Kia lúc này......



Trong phòng cũng không có những người khác, Uất Trì Tà Dịch sớm đã không biết chạy đi đâu.



Chết tiệt, ai thần không biết quỷ không hay cởi áo của nàng?



Đông Phương Ngữ Hinh thầm mắng một tiếng, trong lòng đã có chủ ý, bất quá người kia không ở đây, một hồi thấy hắn, tất nhiên nàng sẽ không dễ dàng buông tha hắn.



Tuy rằng chỉ là cởi áo khoác, nhưng......



Áo khoác cũng là áo, cởi áo của nàng chính là không được.



Nàng cùng tiểu nha đầu rời dường, Hồng Lăng cùng Lục Hà vội vàng đi tới hầu hạ.



“hai người các ngươi như thế nào cũng tới đây ?”



Nàng có chút kinh ngạc, nàng nhới lúc nàng đi, các nàng cũng có không đi theo.



“Tiểu thư, là Uất Trì công tử phái người nói cho thuộc hạ ......”



Uất Trì Tà Dịch...... Thế nào lại là hắn.



“Tiểu thư, đây là thư Uất Trì công tử lưu lại cho người, hắn dặn ngươi, nói ngươi nhất định phải nghiêm túc xem, bằng không......”



Hồng Lăng có chút khó xử, nàng lo lắng nếu nàng nói ra, có phải hay không bị tiểu thư một tát chụp chết ......



“Hắn nói cái gì ? Không tiền đồ, ngươi nhưng là người đi theo bổn tiểu thư, sao lá gan lại nhỏ như vậy?”



Đông Phương Ngữ Hinh chửi thề một tiếng, bất quá nàng cũng biết lời kia của hắn khẳng định không phải lời gì hay, tiếp nhận thư tín, nhìn lướt qua, lại liếc mắt một cái, mặt cười bỗng nhiên biến sắc.



“Dựa vào!.., Uất Trì Tà Dịch chết tiệt, hắn cho rằng hắn là ai vậy?”



Tức chết rồi, thật sự là tức chết nàng , Uất Trì Tà Dịch chính là muốn làm nàng tức chết rồi.



“Tiểu thư......”



Nha đầu bất an nhìn chủ tử đang nổi giận, Lục Hà trong tay bưng một chén canh, nàng có chút bất an, không biết có nên đưa lên hay không.



“Đây là cái gì?”



Đông Phương Ngữ Hinh cũng phát hiện canh kia, liền lạnh giọng hỏi.



đệ 94 Chương Hoan Hoan thân thế [ lục ]



“Đây là Uất Trì Tà Dịch công tử phân phó chuẩn bị cho tiểu thư ......”



Phách...... Không đợi Lục Hà nói xong, Đông Phương Ngữ Hinh liền đánh một cái vào bàn, nãi nãi , hắn là cái gì vậy, dựa vào cái gì lại can thiệp vào sinh hoạt của nàng?



“Mẫu thân......”



Không nghĩ tới cơn tức của Đông Phương Ngữ Hinh lại lớn như vậy, Hoan Hoan sợ tới mức lui lui thân mình, bất an hô.



“Hoan Hoan, mẫu thân không có việc gì, Hoan Hoan đừng sợ nga......”



Đông Phương Ngữ Hinh cưỡng chế tức giận xuống đáy lòng, thay bằng một khuôn mặt tươi cười, bất quá này tươi cười luôn làm cho người ta cảm thấy lông tóc dựng đứng.



“Mẫu thân, ngươi thật sự không có việc gì?”



Hoan Hoan vẫn như cũ không dám xác định, bé vươn tay vuốt khuôn mặt của Đông Phương Ngữ Hinh, mẫu thân vừa rồi thật khủng bố a.



“Không có việc gì, không có việc gì ...... Hồng Lăng, Lục Hà, các ngươi mang Hoan Hoan đi ăn cơm, một lát kêu Như Lan qua đay, lần này ta có thể không so đo, nếu còn lần nữa đánh mất Hoan Hoan, bảo nàng đem đầu tới gặp ta......”



Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt phân phó , Hồng Lăng bọn họ vội vàng gật đầu, nhưng là Hoan Hoan bất an nhìn nàng:



“Mẫu thân, ngươi không đi ăn cơm sao?”



“Mẫu thân có chút việc, phải đi luyện chút đan dược, luyện xong mẫu thân lại bồi Hoan Hoan......”



Hoan Hoan có chút không tha, nhìn thấy trên bàn có chút tâm, bé vội vàng đi qua nâng lên bưng tới, đưa cho Đông Phương Ngữ Hinh:



“Mẫu thân, tuy rằng luyện đan rất trọng yếu, nhưng thân thể cũng không thể để bị mệt a...... trước người ăn chút điểm tâm lấp bụng đi......”



Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt, nữ nhi này, thật sự là có lòng a.



Trách không được bọn họ nói nữ nhi là áo bông nhỏ của mẫu thân, áo bông này, nàng thích.



“Hảo, mẫu thân sẽ ăn ......”



Đông Phương Ngữ Hinh mang theo điểm tâm đi rồi, nhìn theo bóng lưng của nàng, Hoan Hoan thực trưởng thành thở dài:



“Vì cái gì mẫu thân cùng mỹ nam thúc thúc tình cảm mãnh liệt như vậy đây......”



“Cái gì......” Hồng Lăng lảo đảo một chút, thiếu chút nữa té trên mặt đất. Mà Lục Hà, trong tay vốn đang cầm cái khăn lông, nghe thấy Hoan Hoan nói như thế, khăn lông trực tiếp rơi xuống trên đất, người cũng ngây ra.



“Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện sao? Mỹ nam thúc thúc là người duy nhất có thể tác động đến cảm xúc của mẫu thân......”



Hoan Hoan nhẫn nại giải thích , Hồng Lăng gật gật đầu, hình như cũng đúng .
Mạnh Hạo nhàn nhạt cười:



“Thử xem sẽ biết......”



Ngữ Tuyệt vừa nghe cũng hiểu, rõ ràng cầm lấy cây gậy, sau đó quăng một cái, cây gậy kia dĩ nhiên hướng tới phương hướng của Ngữ Hoa bay đi.



Vỗ dĩ Ngữ Hoa đang nhìn Mạnh Hạo, tự nhiên không có chú ý, nhưng lúc chú ý tới, cánh tay vung lên, đem cây gậy đánh đi.



Mà vào lúc này, nàng ai nha kêu một tiếng, có một cái độc trùng màu đỏ dán lên da thịt của nàng, bị cắn một ngụm.



“Muội...... Đại ca......”



Không thể tin được nhìn Ngữ Tuyệt, nhưng hắn cũng không giải thích, cách không lấy ra độc trùng kia, lại nhìn hướng cánh tay của Đông Phương Ngữ Hoa, chỗ kia chỉ có một điểm đỏ, hơn nữa, rất nhanh, theo tốc độ hắn có thể thấy, biến mất.



Hết thảy, chẳng qua chỉ trong một lát, điểm đỏ kia thế nhưng biến mất không thấy.



Cái này, thật sự là quỷ dị, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ hắn cũng không tin tưởng.



“Sư huynh, cái này nên làm cái gì bây giờ?”



Biết là thứ này tác quái, tâm tình của Ngữ Tuyệt mới tốt lên một ít, giọng nói cũng thoải mái không ít.



“A...... Thứ này có độc sao? Mạnh công tử, Mạnh công tử, huynh phải cứu ta......”



Chuyện của Ngữ Học, tự nhiên Ngữ Hoa cũng biết, lúc này nàng cũng bị độc trùng này cắn, vậy......



“Tam tiểu thư không cần sợ hãi, ngươi chỉ bị cắn một ngụm, hẳn là không có trở ngại...... Ta mang trùng này đi nghiên cứu một chút, giải độc hẳn là không khó......”



Loại trùng này, trước đây hắn cũng chưa thấy qua, ẩn núp lâu như vậy, thậm chí nhìn không tới một chút độc tố nào, chắc là không phải độc rất lợi hại.



“Vậy...... Làm phiền huynh rồi, sư huynh......”



Mạnh Hạo lấy ra cái bình góp nhặt mấy cái độc trùng, mấy người nhanh chóng rời đi, đi ra không xa, xa xa gặp được đoàn người đang đi tới.



Đi đầu là một nữ tử, một thân bạch y sát người, dáng người yểu điệu, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ bức người, chỉ liếc mắt một cái, có thể hấp dẫn toàn bộ chú ý của mọi người.



Mà trong tay nàng, nắm một tiểu cô nương khoảng năm tuổi, nữ hài một thân váy ngắn hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, tóc không phải kiểu dáng đang lưu hành bây giờ, ngược lại là có vô số bím tóc tạo thành.







Edit: voi còi



Bên người nữ tử, đi theo ba người nữ tử trẻ tuổi, một đỏ một xanh một tím, ba người, đồng dạng xinh đẹp bức người.



Đoàn người như vậy đi tới, rất là hấp dẫn người.



Liền ngay cả Mạnh Hạo luôn luôn lạnh nhạt cũng nhịn không được ngơ ngác nhìn.



Tướng quân phủ, tuy rằng hắn không phải đến thường xuyên, nhưng một năm cũng đi lại năm sáu lần, sao hắn không biết tướng quân phủ lại có người xuất sắc như vậy?



Mà Ngữ Tuyệt, lại càng giật mình trừng lớn mắt, nữ tử này là ai, sao lúc trước hắn không có gặp qua?



Trong đó, duy nhất lạnh nhạt phải là Đông Phương Ngữ Hoa, nhìn đến nữ nhân tuyệt sắc này, trong mắt nàng khó nén kia nồng đậm ghen tị.



Quay đầu muốn cùng đại ca nói thân phận nữ nhân này đâu, lại không ngờ nhìn thấy ánh mắt si mê của Mạnh Hạo.



“Hồ ly tinh......”



Nàng nhỏ giọng nói thầm một tiếng, nhìn hai nam nhân còn chưa có phản ứng, nàng vội vàng không có ý tốt nói:



“Ai nha, đây không phải nhị tỷ sao? Muội còn tưởng rằng tỷ không dám đã trở lại đấy? Đông Phương Ngữ Hinh, không nghĩ tới lá gan của tỷ cũng ghê gớm thật, thế nhưng còn dám trở về......”



Lời này vừa ra, hoàn toàn làm Đông Phương Ngữ Tuyệt thức tỉnh, hai mắt hắn lạnh lung, tức giận nói:



“Ngươi chính là Đông Phương Ngữ Hinh......”



Trong đầu, nghĩ hình dáng lúc trước của nữ tử này, năm năm trước nàng đã chết, hắn gần như đã quên người muội muội kia.



Hắn cũng nghĩ không rõ, một người đã sớm chết rồi làm sao có thể đột nhiên trở về, hơn nữa......



Chỗ nào là cái nữ tử vừa xấu vừa ngốc?



Một nữ tử như vậy, đừng nói là Tứ vương gia, ngay cả chính mình nhìn thấy, cũng hận không được cướp về trong tay.



Cuối cùng hắn có chút hiểu được tâm tình của Tứ vương gia, muội muội của mình, Đông Phương Ngữ Phượng, làm sao có thể so sánh được với nàng đây?



Chỉ là, tuổi này của các nàng vốn không thay đổi nhiều lắm, vì sao thời gian năm năm, sẽ cách xa nhiều như vậy chứ?



“Đúng vậy, chính là ta. Ngươi là ai?”



Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt nhìn hắn, quay đầu nhìn về phía Như Lan:



“Mang tiểu thư nhỏ đi về trước......”



Như Lan vừa nghe, tự nhiên lĩnh mệnh, nhưng mà trên mặt có vài phần lo lắng, người này hiển nhiên là tới ý đồ không tốt.



“Hừ, thật sự là muội muội tốt của ta, ngay cả ta là ai đều không biết?”



Muội muội? Lời này vừa ra, Đông Phương Ngữ Hinh liền biết thân phận của hắn, ánh mắt nàng vừa chuyển, nhìn về phía bạch y công tử kia, hơi hơi cười:



“Công tử, hình như là chúng ta đã gặp mặt?”



Nam nhân này, dung mạo thực không thay đổi bao nhiêu, tựa hồ là gọi cái gì Mạnh công tử.



Nàng nhớ được lần đó nàng rơi xuống nước, chính là hắn cứu mình.



“Ngươi là Đông Phương Ngữ Hinh?”



Mạnh Hạo ngơ ngác nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, không thể tưởng được một người cư nhiên có thể biến hóa nhiều như vậy.



Lần trước lúc hắn cứu nàng, chính là cảm giác nàng có chút ý tứ.



Nhưng mà, sau này nhìn đến ánh mắt háo sắc của nàng, hắn liền chán ghét.



Bây giờ, lúc này nhìn đến nàng, hắn giật mình hiểu được, chính mình luôn luôn là tự khoe thông minh vô song, thế nhưng cũng có lúc nhìn nhầm.



Nữ nhân này, lúc trước hắn dám khẳng định, nàng chính là cố ý.



“Đúng vậy, không thể giả được......”



Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, hoàn toàn không nhìn hai đạo ánh mắt như muốn giết người kia.



“Ha ha, cô nương nhưng là thay đổi không nhỏ......”



Mạnh Hạo ha ha ha cười, Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, bất đắc dĩ thở dài:



“Không có biện pháp, con người luôn phải thay đổi, nếu là ta không thay đổi, vạn nhất lại bị người không cẩn thận đẩy vào trong hồ, cũng không nhất định có thể vừa vặn được Mạnh công tử anh hùng cứu mỹ nhân nga......”



Một câu, xảo diệu đem chuyện ngày đó nói ra, Mạnh Hạo cười nói:



“Nếu là nhị tiểu thư rơi xuống nước, bản công tử không để ý luôn luôn cứu giúp......”