[Dịch]Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 178 : Ngô thị phá rối nhân duyên của Thư Dao
Ngày đăng: 07:40 21/03/20
Đám người Bạch Tu Sinh cũng đã sớm bị chiêu an, hiện tại cũng đã là người của hoàng hậu. Độc kia của hoàng hậu cũng đều do Bạch Tu Sinh đưa, mà vị thái y ngày đó cũng chính là Liêu Phong môn sinh đắc ý của Bạch Tu Sinh.
Tuy rằng Bạch Tu Sinh thống hận Mộ Thiếu Dục, nếu không phải bởi vì Mộ Thiếu Dục, ông ta cũng không đến mức lưu lạc đến tận đây. Chỉ là nữ nhi của bản thân lại thích Mộ Thiếu Dục, mặc kệ thế nào cũng không đồng ý gả cho Liêu Phong.
Hôm nay ông ta đặc biệt đứng ở cửa cung chờ Mộ Thiếu Dục, thẳng đến khi nhìn thấy bóng người của Mộ Thiếu Dục, lập tức phóng ngân châm ra.
Võ công của Mộ Thiếu Dục rất cao, tuy rằng đột nhiên bị tập kích, nhưng ngân châm kia vẫn bị hắn bắt vào trong tay. Hắn lập tức nhìn về hướng ngân châm bay tới, đến khi nhìn thấy một bóng người lén lút. Mộ Thiếu Dục lập tức đuổi theo
Bạch Tu Sinh dẫn dụ Mộ Thiếu Dục tới một nơi không có bóng người, mới dừng bước lại.
Mộ Thiếu Dục cũng đã sớm nhận ra người trước mắt là ai, thấy ông ta ngừng lại, không chạy nữa, thì lạnh lùng nói: "Ông dẫn ta đến nơi này là có mục đích gì?"
Bạch Tu Sinh quay đầu, nhìn thấy người hận muốn bằm thây thành vạn đoạn, áp chế lại hận ý trong lòng, đi thẳng vào vấn đề nói: "Nữ nhân của ngươi trúng độc, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu?"
Mộ Thiếu Dục lạnh lùng nhìn ông ta, không nói gì, mà Bạch Tu Sinh cũng không để ý, lại nói: "Hiện tại ta đã là người của Hoàng hậu, mà Hoàng hậu cũng không phải là người lương thiện, nếu có một ngày cảm thấy ta không có giá trị lợi dụng, nhất định sẽ xử trí tránh tai họa về sau."
Bạch Tu Sinh dừng một chút lại nói: "Nữ nhân của ngươi trúng độc không phải tùy tiện là có thể giải, người có thể giải độc chỉ có một mình Thiển Nhi. Nếu như ngươi thật sự muốn cứu nàng, như vậy phải đáp ứng ta một yêu cầu!"
Tuy rằng Mộ Thiếu Dục biết yêu cầu của Bạch Tu Sinh tuyệt đối không đơn giản, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: "Yêu cầu gì?"
Bạch Tu Sinh cười lạnh một tiếng, lại nói: "Nữ nhi kia của ta ngoại trừ ngươi, những người khác đều không muốn gả. Tuy rằng từng bị ta bức bách, thế nhưng lại lấy cái chết uy hiếp. Nếu như ngươi muốn cứu nữ nhân kia, như vậy phải cưới nữ nhi của ta làm chính thê, hủy hôn sự của ngươi với nữ nhân kia!"
Lúc trước, khi Bạch Thiển đưa Mộ Thiếu Dục đến trước mặt Bạch Tu Sinh, Bạch Tu Sinh cũng rất thích Mộ Thiếu Dục, cảm thấy hắn cũng quả thật xứng đôi nữ nhi, chỉ là không nghĩ tới sau này phát sinh nhiều chuyện như vậy, làm cho ông ta hoàn toàn không muốn gả Bạch Thiển cho hắn.
Nhưng sau khi Bạch Thiển cùng với ông ta ra khỏi Nam Tĩnh, đều luôn trầm mặc ít nói. Sao Bạch Tu Sinh không rõ tâm tư của Bạch Thiển, chỉ vì ông ta đã đáp ứng với mẫu thân của Bạch Thiển, sau này phải để cuộc sống của Bạch Thiển hạnh phúc vui vẻ, cho nên mới không bắt buộc nàng gả cho Liêu Phong.
Bạch Tu Sinh không tin hoàng hậu, đương nhiên cũng không tin Mộ Thiếu Dục. Cho nên mới sẽ giúp hoàng hậu hạ độc Tần Thư Dao, hiện tại lén lại đến đây tìm Mộ Thiếu Dục, là vì Bạch Thiển.
Mộ Thiếu Dục nghe xong ngẩn người, hắn đã nảy sinh tình cảm với Tần Thư Dao, hơn nữa Tần Thư Dao ở trong lòng hắn cũng đã sớm là thê tử của hắn. Hai người bọn họ chỉ còn thiếu một lễ thành hôn nữa mà thôi.
Hắn nhớ tới ban ngày nhìn thấy sắc mặt Tần Thư Dao tái nhợt, thân thể gầy yếu, trong lòng đau đớn.d
"Loại chuyện này ta không làm chủ được!"
Quả thật hôn nhân đại sự, là mệnh của cha mẹ. Hắn làm chủ thế nào được.
Ai biết, Bạch Tu Sinh lại cười nói: "Chuyện này cũng không sao, chỉ cần ngươi đáp ứng ta sau này sẽ đối xử tốt với nữ nhi của ta là được!"
Mộ Thiếu Dục mâu thuẫn không thôi, qua mười ngày nữa hắn phải cưới hai Trắc phi, chuyện này hắn đã cảm thấy vô cùng có lỗi với Tần Thư Dao, không nghĩ tới hiện tại Bạch Tu Sinh lại bức hắn cưới Bạch Thiển.
Hắn trầm tư một lát, rốt cục nói: "Thuốc giải kia khi nào đưa tới!"
"Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta sẽ tự mình phối thuốc giải, cam đoan trong vòng nửa năm nàng sẽ không phát độc!"
Bạch Tu Sinh sẽ không một lần trực tiếp chữa khỏi cho Tần Thư Dao, bởi vì Tần Thư Dao là một con tin trong tay ông ta, tùy thời đều có thể trói buộc Mộ Thiếu Dục.
Mộ Thiếu Dục biết bản thân cũng chỉ có thể đáp ứng trước, dù sao ngay cả Mặc Kiếm cũng không biết độc kia nên giải như thế nào, cho nên gật đầu nói: "Vậy ngày mai ông hãy đưa thuốc giải đến. Về phần hoàng thượng có đáp ứng hay không, như vậy cũng không phải ta có thể định đoạt!"
Bạch Tu Sinh giống như chắc chắn hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý, thì cười gật đầu nói: "Vậy một lời đã định!"
Quả nhiên ngày hôm sau, Bạch Tu Sinh đúng hẹn mà đến, đưa thuốc giải cho Mộ Thiếu Dục. Cũng trong một ngày đó, hoàng hậu nêu ý kiến với hoàng thượng, nói là Tần Thư Dao đã bị bệnh nguy kịch, nữ tử như vậy cưới vào, cũng không thể giúp Mộ Thiếu Dục sinh con cái, sao không tìm nhà khác cho hắn!
Sao hoàng thượng có thể đồng ý, lập tức sai người đi Tần phủ chất vấn.
Nhưng mà Ngô thị ước gì Tần Thư Dao bị người từ hôn, nên miệng không chừng mực, khóc nói Tần Thư Dao mệnh khổ thế nào, phúc bạc không được hưởng thụ hoàng ân, kính xin hoàng thượng hủy hôn sự.
Đợi đến khi Tần Lương và Tần lão phu nhân phản ứng, sai người đi che miệng của bà ta lại, thì đã muộn rồi.
Đợi sau khi thái giám rời đi, Tần lão phu nhân mới trầm giọng nói: "Lão đại, ngươi làm cái gì vậy?"
Lúc này Ngô thị mới khóc nói: "Lão phu nhân, con dâu cũng vì tốt cho cái nhà này! Lúc trước hai người cũng đều nhìn thấy, hoàng hậu đâu có tốt với Dao Nhi, rõ ràng là hạ độc. Hai người không nhìn thấy hiện tại Dao Nhi thành cái dạng gì sao. Vài ngày trước, Quý ma ma còn đi một chuyến đến chùa. Nói Dao Nhi đã bệnh thành không còn hình người, nếu Dao Nhi thật sự gả qua, còn không biết bị hoàng hậu tra tấn thành cái dạng gì nữa!"
Tần lão phu nhân vừa nghe, trong lòng lập tức lộp bộp một chút, vội vàng đứng lên: "Ngươi nói đều là sự thật?"
Ngô thị cầm lấy khăn lau mặt, bộ dạng thê lương nói: "Tuy rằng Dao Nhi không phải con dâu sinh ra, nhưng nếu không phải nhìn thấy Dao Nhi biến thành như vậy. Con dâu cũng không dám làm ra loại sự tình này, nói ra chuyện kia!"
Lúc này Tần lão phu nhân mới hồi phục lại tinh thần, trong lòng dường như có tảng đá ngàn cân đè lên, qua nửa ngày mới nói: "Nhanh sai người chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta muốn đi chùa Thanh Phong nhìn xem! Nha đầu kia từ nhỏ đã không có người yêu thương, hiện tại nàng bệnh nặng, các ngươi chế giễu, đưa nàng đến trong chùa. Trong chùa là nơi có thể dưỡng bệnh được sao, các ngươi sợ bị hoàng hậu trách tội, ta cũng không sợ, dù sao ta cũng đã sống hơn nửa đời người, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua!"
Tần Lương đứng ở một bên nghe xong cũng cảm thấy hối hận không thôi, vốn là một hôn sự tốt đẹp, hiện tại lại bị phá thành thế này. Chẳng lẽ thật sự nữ nhi của ông phúc bạc, không có cách nào khác hưởng thụ được.
Chính là hiện tại sắc trời đã không còn sớm, Tần Lương cũng không thể để Tần lão phu nhân già rồi mà phải vất vả, vội vàng ngăn lại: "Sắc trời đã tối muộn, không bằng đợi sai người đi, ngày mai chúng ta lập tức đón Dao Nhi trở về!"
Ngô thị vừa nghe trong lòng càng thêm buồn bực, chỉ là những lời vừa rồi của bà ta đã làm Tần Lương và Tần lão phu nhân cực kỳ bất mãn, cho nên giờ phút này dù không tình nguyện cũng không dám nói một chữ.