Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 135 : Tìm thuốc trong núi gặp phải độc xà

Ngày đăng: 06:50 19/04/20


Vạn Trùng độc là từ mấy trăm con độc trùng, lấy chất độc trên thân con rắn độc nghiên cứu chế tạo thành độc thuốc độc. Loại độc này không nhiều lắm, dù sao quá trình chế độc này rất khó khăn và nguy hiểm.



Nhưng mà bản thân Hắc Liên giáo chính là tà giáo, lại cực kỳ thích những vật có độc, cho nên hiện tại cũng chỉ có Hắc Liên giáo mới có Vạn Trùng độc. Chỉ là Hắc Liên giáo lại lấy cho nó một cái tên khác là Vô Ưu đan!



Bạch Thiển cũng chỉ nghe nói từ người khác, muốn giải loại độc này rất khó khăn. Là phải tìm đủ bảy bảy bốn mươi chín loại dược liệu mới có thể giải độc. Nhưng mà có vài loại dược liệu rất khó tìm.



Sau khi Tần Thư Dao nghe xong, mày nhăn càng chặt. Lúc trước Mộ Thiếu Dục vì bản thân mới có thể trúng độc, mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì mà hắn ăn độc được, nhưng mà nàng đều hi vọng có thể giúp Mộ Thiếu Dục giải độc.



"Vậy bảy bảy bốn mươi chín loại hoa cỏ kia? Đều ở Nam Tĩnh sao?"



Bạch Thiển cau mày, tinh tế nhớ lại một chút, mới nhẹ giọng nói: "Ta cũng nhớ không rõ, nhưng mà trong sách nhà ta có ghi lại, chúng ta có thể trở về tìm xem!"



Tần Thư Dao nghe vậy lập tức nói: "Vậy hiện tại lập tức đi xem!"



Hai người bọn họ hoàn toàn quên mất Mộ Thiếu Dục bên cạnh, Mộ Thiếu Dục đi đến trước mặt bọn họ, nói với Bạch Thiển: "Ngày mai cô nương mang quyển sách đó đến cho ta mượn." Nói xong cũng không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, xoay người rời đi.



Tần Thư Dao nhìn bóng lưng lạnh lùng của Mộ Thiếu Dục, bỗng nhiên chạy tới, lôi kéo cánh tay của hắn nói: "Không phải ta vì ngài, ta chỉ không muốn nợ nhân tình của ngài!" Nói xong bỏ tay Mộ Thiếu Dục ra, sau đó lập tức đi về phía nhà trúc.



Phong thổ nhân tình ở Nam Tĩnh rất đặc biệt, cho dù Bạch Tu Sinh là tộc trưởng, cũng sống ở trong nhà trúc, chỉ là lớn và hoa lệ hơn những người khác mà thôi.



Bạch Thiển nhìn bóng lưng của Mộ Thiếu Dục ngẩn người, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ lên. Dọc theo đường đi hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao đều vẫn duy trì khoảng cách nhất định, thậm chí có thể nói là cố ý xa lạ.



Cho nên trong lòng Bạch Thiển mới có thể ôm lấy một chút hi vọng, nhưng sau khi trở lại trong tộc, Mộ Thiếu Dục lại cự tuyệt phụ thân nàng cầu thân. Điều này làm cho nàng cực kỳ ảo não, thậm chí cho rằng Mộ Thiếu Dục thích Tần Thư Dao.



Nhưng mà hiện tại nhìn thấy hai người bọn họ lạnh lùng như vậy, trong lòng lại dấy lên một chút hi vọng.




Tần Thư Dao cũng biết giờ phút này gấp cũng không được, cho nên cũng không có hỏi lại.



Mộ Thiếu Dục luôn đi sau lưng Bạch Thiển, bỗng nhiên Bạch Thiển trượt chân, Mộ Thiếu Dục vội vàng ôm lấy người Bạch Thiển. Bạch Thiển quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Mộ Thiếu Dục nhíu mày kiếm lại, trong lòng ngẩn ra, lập tức cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Đa tạ Dục ca ca!"



Tuy rằng trong giọng nói của Bạch Thiển mang theo một chút lạnh lùng, nhưng trong lòng nàng vẫn tràn ngập chờ mong. Nàng hi vọng Mộ Thiếu Dục có thể ôm nàng thêm một lát.



Nhưng kế tiếp Mộ Thiếu Dục lập tức nới tay, lạnh như băng nói: "Nơi này độc khí nhiều quá, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài trước. Chờ ngày mai lại tiến vào!"



Bạch Thiển nghe vậy trong lòng mang theo một chút vui mừng, nàng cảm thấy Mộ Thiếu Dục sợ nàng bị thương, cho nên mới như thế.



Nàng một lòng muốn vì Mộ Thiếu Dục nhanh chóng tìm được thuốc giải, nàng quay đầu, lộ ra tươi cười ngọt ngào: "Ở cách đó không xa có một đóa hoa Thủy Vũ, chờ hái được hoa Thủy Vũ này, chúng ta sẽ trở về!"



Tần Thư Dao cùng đi ngoại trừ muốn tìm Thiên Tằm Hồng Đậu ra, càng nhiều hơn là để cho trong lòng mình dễ chịu một chút. Dù sao Mộ Thiếu Dục trúng độc là do nàng, nàng cũng không muốn thiếu nợ Mộ Thiếu Dục .



Hoa Thủy Vũ không khó tìm, cũng không khó hái. Cho nên hái được rất nhanh.



Chỉ vì trong lòng Bạch Thiển vui mừng, mà Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao không thoải mái với hoàn cảnh xung quanh, mà Mộ Thiếu Dục bởi vì trúng độc, thân thể kém rất nhiều. Mà khinh công cũng kém hơn trước kia rất nhiều.



Cho nên bọn họ hoàn toàn không cảm giác được xung quanh có hơi thở nguy hiểm.



Sau khi Bạch Thiển hái được hoa Thủy Vũ, để ở trong sọt.



Nàng quay đầu cười nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, đang muốn đi về phía hắn, bỗng nhiên một con rắn độc màu xanh biếc mở to mồm ra hung hăn cắn vào trên cánh tay của Bạch Thiển.