Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 152 : Chuẩn bị về kinh, Bạch Thiển rời khỏi nhà
Ngày đăng: 06:50 19/04/20
Sau khi Bạch Thiển thấy Tần Thư Dao đồng ý, cũng không lập tức rời đi. Lúc này trong lòng nàng mâu thuẫn không thôi, nàng vừa hận những người này, vừa yêu Mộ Thiếu
Hiện tại quê hương của nàng đã bị Mộ Thiếu Dục tấn công, mà phụ thân của nàng lại bị bắt lại, nàng cũng không biết nên đi nơi nào.
Mộ Thiếu Dục đợi đến khi bên ngoài tối đen mới trở về, nhìn thấy Bạch Thiển nhưng cũng không kinh ngạc, hơn nữa lập tức nói tình hình của Bạch Tu Sinh ra.
"Ta chưa bắt được phụ thân cô nương, ông ta đã biến mất! Mấy ngày nay ta đang tìm ông ta!"
Cùng biến mất với Bạch Tu Sinh còn có Liêu Phong, hai người kia một người là cao thủ dùng độc, một người thổi sáo mê hoặc người khác. Cho nên mấy ngày nay, Mộ Thiếu Dục đều sai người cố gắng tìm kiếm.
Chỉ là Nam Tĩnh núi nhiều cây nhiều, muốn tìm người cũng không dễ dàng như vậy.
Bạch Thiển nghe xong, không khỏi sửng sốt, chờ nửa ngày mới nói: "Huynh thật sự không bắt bọn họ sao?"
Mộ Thiếu Dục gật đầu.
Vẻ mặt Bạch Thiển có chút cứng ngắc, một lát sau, mới nói: "Ta đi về trước đây!"
Mộ Thiếu Dục cũng không có ý muốn tiễn nàng, chỉ hơi gật đầu. Sau đó ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà.
Bạch Thiển quay đầu lại nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, lòng tràn đầy thương tâm cùng với khổ sở, vì nam nhân này nàng ngay cả lời nói của phụ thân mình cũng không nghe theo, nếu nàng gả cho Liêu Phong, như vậy phụ thân của mình cũng không đến mức biến mất không rõ tung tích.
Tuy rằng tính tình Bạch Thiện lương thiện, nhưng mà bỗng nhiên gặp biến cố lớn như vậy. Trong lòng cũng nổi lên một chút oán hận, chỉ là một chút oán hận này không phải với Mộ Thiếu Dục, mà là với Tần Thư Dao.
Khi nàng biết Mộ Thiếu dục dùng máu trong tim mình làm thuốc dẫn cho Tần Thư Dao, nàng biết bản thân ở trong lòng Mộ Thiếu Dục hoàn toàn không có một chút địa vị. Tuy rằng nàng quen biết với Mộ Thiếu Dục chỉ một tháng mà thôi, nhưng mà nàng vì Mộ Thiếu Dục ngay cả lời nói của phụ thân cũng không nghe. Thậm chí biết rõ ràng những người này tới là tấn công quê hương nàng, nhưng nàng lại không ngừng giúp đỡ bọn họ.
Không tìm được Bạch Tu Sinh và Liêu Phong, mà từ sau ngày đó Bạch Thiểu cũng không tìm đến bọn họ nữa rồi.
Tần Thư Dao thẹn ở trong lòng, nhưng cũng không đi tìm nàng.
"Phụ hoàng nói để chúng ta nhanh chóng về kinh!"
Tần Thư Dao biết hoàn thương sợ binh mã của Mộ Thiếu Dục càng ngày càng nhiều, sợ hắn sẽ tạo phản.
Nhưng cũng chỉ có Tần Thư Dao biết, Mộ Thiếu Dục hoàn toàn không có khả năng tạo phản. Kiếp trước ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về Mộ Thiếu Dục, nhưng mà không biết bởi vì nguyên nhân gì, Mộ Thiếu Dục lại thoái vị nhường cho ngũ hoàng tử Mộ Thành Hi.
Tần Thư Dao cũng muốn nhanh chóng trở về kinh, bọn họ ra ngoài cũng gần bốn tháng rồi. Từ giữa hè đến đầu thu, nàng cũng muốn nhanh về kinh, để Tần Khả Cầm sớm ngày bình phục, không cần lại bị Hàn Thế Quân mê hoặc.
"Khi nào thì chúng ta lên đường?"
Nơi này đã phủ kín binh mã của Đại Minh triều, ngay cả dân chúng thành Nam Tĩnh không đồng ý quy thuận, thì lúc này cũng bất lực.
Mộ Thiếu Dục trầm tư một lát, khẽ nói: "Sau khi trời sáng chúng ta sẽ lên đường, nàng bảo bọn họ nhanh thu dọn một chút!"
Tần Thư Dao gật đầu, bảo đám người Tĩnh Nguyệt bắt đầu thu thập đồ đạc.
Ngày hôm sau, Tần Thư Dao nghĩ nên nói tạm biệt với Bạch Thiển, dù sao đoạn đường này, Bạch Thiển vẫn giúp bọn họ không ít. Hơn nữa nếu không phải Bạch Thiển giúp đỡ, hiện tại độc của Mộ Thiếu Dục cũng sẽ không thể giải được. Mà nàng có lẽ cũng đã sớm chết rồi.
Nàng mang theo Tuyết Ảnh và Ngưng Sương tới chỗ nhà trúc chờ Bạch Thiển, nhà trúc vẫn như trước đây, yên tĩnh và xinh đẹp.