Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 158 : Bạch Thiển xuất hiện dùng độc châm

Ngày đăng: 06:50 19/04/20


Bạch Thiển một thân trang phục trung nguyên, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng nhận sai người.



Tần Thư Dao tiến lên cầm lấy cổ tay Bạch Thiển, cười nói: "Trước khi ta rời đi đã từng đi tìm cô nương, chỉ là cô nương không có ở trong nhà!"



Nếu không phải Bạch Thiển luôn giúp đỡ bọn họ khi ở Nam Tĩnh, có lẽ nàng cũng không thể nhanh như vậy tìm được Thiên Tằm Hồng Đậu. Hơn nữa độc trên người nàng và Mộ Thiếu Dục, cũng đều bởi vì Bạch Thiển hỗ trợ, cho nên mới ở trong thời gian ngắn như vậy giải được.



Vẻ mặt Bạch Thiển lạnh lùng, một đôi lông mày trăng lưỡi liềm khẽ nhíu lên, vẻ mặt dường như có chút buồn rầu.



Tần Thư Dao cho rằng nàng gặp phiền toái gì, lại nhìn y phục trên người nàng, lập tức nói: "Xảy ra chuyện gì? Sao một mình cô nương đến kinh thành?"



Nói vừa mới nói xong, Bạch Thiển đã nhanh chóng ném ra một ngân châm vào lòng bàn Tần Thư Dao, đợi khi Tần Thư Dao phản ứng lại, lòng bàn tay Tần Thư Dao đã đỏ tươi không thôi.



"Cô nương đang làm gì?" Tần Thư Dao lập tức bước lui hai bước.



Đám người Tuyết Ảnh và Thi Vận bên cạnh, nhanh chóng tiến lên trước đưa kiếm về phía Bạch Thiển, chỉ là Bạch Thiển không trốn tránh.



Tần Thư Dao vội vàng quát: "Đều dừng tay cho ta!"



Tuyết Ảnh và Thi Vận không hiểu nhìn Tần Thư Dao.



Nhưng mà Tần Thư Dao lại cười lạnh nói: "Cô nương đang muốn báo thù sao? Bởi vì chúng ta hủy quê hương của cô nương? Có phải cô nương cảm thấy bản thân đã quá muộn?"



Sở dĩ nàng sẽ vội vội vàng vàng tiến đến như vậy, là vì nàng biết Bạch Thiển luôn đơn thuần, sợ nàng ở kinh thành chịu ủy khuất.



Nhưng mà không nghĩ tới hai người bọn họ vừa thấy mặt, Bạch Thiển đã hạ độc trên người nàng.



Lấy thực lực của Bạch Thiển, độc này tuyệt đối sâu.


Tần Thư Dao đứng ở cạnh cửa, nàng vừa không phải phi tần trong cung, cũng còn chưa phải hoàng tử phi của Mộ Thiếu Dục, cho nên vị trí như vậy cũng coi như hợp lý. Chỉ là ngồi ở bên cạnh nàng lại là Trịnh Anh Anh, vì chuyện này làm nàng ta có chút không được tự nhiên.



Chỉ là nghĩ lại, cửa hôn sự này cũng không phải chính nàng hao tổn tâm cơ mà có được, mà là vì hoàng hậu cố ý. Bản thân cũng không có gì không được tự nhiên, cho nên lập tức cầm lấy ly rượu, uống, ăn đồ ăn. Một chút không được tự nhiên và xấu hổ cũng lập tức tan thành mây khói.



Ngồi ở ghế trên, hoàng hậu đều luôn đang quan sát tình hình Tần Thư Dao, chuyện Tần Thư Dao đi theo Mộ Thiếu Dục đến Nam Tĩnh bà ta biết rõ, hơn nữa trên đường bà ta còn đưa ra số tiền lớn mua chuộc cao thủ võ lâm đi ám sát bọn họ, nhưng mà cuối cùng hai người bọn họ đều bình yên vô sự trở lại.



Điều này làm cho hoàng hậu vừa tức vừa giận.



"Sao đại cô nương Tần gia ngồi ở đằng kia vậy? Còn có Anh Anh, không phải trong ngày thường cháu thích làm ầm ĩ nhất sao? Sao hôm nay cũng đều không nói chuyện vậy?" Hoàng hậu cười nói.



Lúc này người xung quanh mới chú ý tới góc Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh.



Hai người bọn họ đồng thời đứng lên, bỗng chốc trong điện yên tĩnh lại.



Còn chưa chờ Tần Thư Dao đáp lời, hoàng hậu đã vẫy tay nói với bọn họ: "Đến đây đến đây, nhanh tới đây ngồi xuống."



Tần Thư Dao cúi người thi lễ, đi tới. Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Dù sao nên đến thì cũng sẽ đến thôi.



Trịnh Anh Anh do dự một lát, cuối cùng cắn chặt răng, cũng đi tới.



Hoàng hậu nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, thấy hắn luôn cúi đầu không nói chuyện, trong đôi mắt thoáng qua ngoan độc, chỉ là rất nhanh trên mặt lại khôi phục tươi cười hiền lành dịu dàng.



"Hôm nay vì chúc mừng Dục Nhi khải hoàn trở về, hai người các ngươi một múa giỏi, một đàn