Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 20 : Gặp lại kẻ thù hận trong lòng
Ngày đăng: 06:48 19/04/20
Trong tay Tần Thư Dao cầm một đóa hoa mẫu đơn diễm lệ, đi thẳng tới chỗ của Mộ Phương Hoa. Khóe miệng của nàng ẩn chứa tươi cười ngọt ngào, bước chân cũng nhẹ nhàng, khi đi đến bên cạnh Hàn Thế Quân, nàng cố ý giẫm phải chân váy, lại cố ý làm bộ như không cẩn thận đẩy Hàn Thế Quân, sau đó bản thân lại không cẩn thận ngã xuống đất.
Tần Thư Dao hét lên một tiếng, bông hoa trong tay cũng rơi trên mặt đất, mà Hàn Thế Quân có cảm giác bị đẩy một phen, nhịn không được lui về phía sau hai bước, chân của hắn vừa vặn dẫm nát đóa hoa mẫu đơn kia. Hắn hoảng hốt nhìn về phía sau, thì nhìn thấy cô nương vừa mới múa trên đài, đang ở dưới chân của hắn.
Lúc này Tần Thư Dao nhịn không được kêu to ra tiếng: "A... Đau quá a..."
Mọi người xung quanh chỉ tưởng Hàn Thế Quân đẩy ngã Tần Thư Dao xuống đất, Tần Thư Dao bị đau ngồi dậy, nhìn vết thương mà nàng cố ý cắt qua trên tay, lại nhìn thoáng qua bông hoa mẫu đơn rơi trên mặt đất, cúi đầu nhẹ giọng khóc lên.
Lần này Hàn Thế Quân có chút sợ hãi, tuy rằng hắn không biết cô nương trước mắt này là thiên kim nhà ai, nhưng vừa rồi trưởng công chúa Hoa Phượng có nói qua một năm kế tiếp, Tần Thư Dao có thể tùy ý ra vào phủ công chúa. Nói cách khác Tần Thư Dao là người mà hắn đắc tội không nổi.
Hắn vội vàng ngồi xổm xuống, sốt ruột muốn nâng Tần Thư Dao dậy, nhưng Tần Thư Dao lại bỗng nhiên la lớn: "Tránh ra!"
Tuy rằng niên đại này nam nữ không quá khắt khe với nhau, nhưng nam nữ vẫn phải duy trì khoảng cách nhất định, mà Hàn Thế Quân có cử chỉ như vậy, rơi vào trong mắt người khác, chính là một đăng đồ tử* vô lễ.
(*Đăng đồ tử: đồ dê xồm)
Hàn Thế Quân đang ngồi xổm có chút tiến thoái lưỡng nan*, xấu hổ nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, hi vọng Mộ Thiếu Dục có thể vì chính mình nói mấy câu. Nhưng Mộ Thiếu Dục lại đứng nhìn bọn họ từ trên cao xuống, đôi mắt lộ ra một chút thú vị.
(*Tiến thoái lưỡng nan: là tình trạng không biết nên chọn quyết định nào cho đúng)
Nói xong Tần Thư Dao dừng một chút, nhìn thấy trên mặt Mộ Thiếu Dục đều là tán thưởng, trong lòng vui mừng không thôi, xem ra bước đi này đúng rồi.
Nàng lại nói: "Những bè đảng kia tự nhiên sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, nhưng cũng tuyệt đối không thể tấn công. Hiện tại đã đầu hạ, dân Nam Cương cũng bắt đầu gieo mạ cày bừa, sao triều đình không phát hạt giống lúa nước, để dân Nam Cương biết tấm lòng của Đại Minh triều chúng ta."
Tuy Đại Minh triều lập quốc hơn năm mươi năm, nhưng lương thực trong kho lương có hạn, hơn nữa mấy năm nay Mạc Bắc cũng thường có bè phái làm loạn, cho nên lương thực trong quốc khố càng không đủ.
Cũng đang vì nguyên nhân này, cho nên Hoàng thượng mới luôn do dự, không biết nên làm thế nào cho phải.
Phương bắc địch đến xâm phạm, phía nam dân chúng làm loạn, nếu hai bên đều đánh, như vậy Đại Minh triều sẽ tổn thất nặng nề, hơn nữa còn mất lòng dân.
Nhưng nếu phát lương thực, lương thực trong quốc khố không đầy đủ. Hơn nữa nạn hạn hán năm trước, các nơi thu hồi lương thực cũng không nhiều lắm.
Hơn nữa hạt giống cũng không quý, tuy là nhỏ bé, nhưng lại lấy được sức mạnh của lòng dân, dù sao nạn hạn hán năm trước, không ít người đã mất hết hạt giống trong nhà.
Không bột đố gột nên hồ*, có hạt giống dân chúng cũng an tâm không ít.
(*Không bột đố gột nên hồ: Cho dù là cô gái có thông minh, không gạo cũng không nấu ra cơm được. Nói về khi làm một việc mà thiếu điều kiện tất yếu thì rất khó hoàn thành).