Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 201 : Gặp người phản loạn trên thuyền
Ngày đăng: 06:51 19/04/20
Đứng ở đầu thuyền, nhìn cảnh đẹp trên mặt hồ, chỉ cảm thấy thích ý vô cùng.
Nhưng mà Tần Thư Dao không có hứng thú ngắm cảnh, nàng hơi cúi người thi lễ với Mộ Thành Hi, sau đó lại đi tới trong đám người.
Sắc mặt Mộ Thành Hi khẽ tối đen, đương nhiên hắn hiểu, Tần Thư Dao không muốn ở chung với mình quá lâu, chính là sợ bị người hiểu lầm. Mà hắn cuối cùng chỉ có thể đứng từ xa nhìn như vậy.
Trên thuyền ca múa mừng cảnh thái bình, người trên bờ cũng lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Tần Tuyết Như thấy Tần Thư Dao cùng xuất hiện với Mộ Thành Hi, thì cười nói: "Không phải tỷ tỷ mới vừa đứng ngắm cảnh ở đầu mũi thuyền sao? Thế nào Ngũ hoàng tử vừa đi ra, tỷ tỷ đã trở lại rồi? Chẳng lẽ là sợ Ngũ hoàng tử?"
Lời này tuy là nói đùa, nhưng mà mọi người đều là người sáng suốt, cũng có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói này.
Khi mọi người trước mặt dùng ánh mắt tò mò liếc nhìn nàng, nàng lại làm như không nhìn thấy, trên mặt cũng lộ ra vẻ thản nhiên: "Cảnh sắc trên mũi thuyền quả thật không tệ, chẳng qua là nhìn lâu cũng chán."
Lúc này, Mộ Thành Hi cũng đã đi về vị trí của mình, lạnh lùng nhìn Tần Tuyết Như một cái.
Mặc dù Tần Tuyết Như không cam lòng, tuy nhiên nàng ta cũng không dám làm lần nữa.
Khi mọi người đang thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, chợt có một con thuyền từ từ nhích tới gần, vốn là mọi người chỉ cho rằng đó là một chiếc du thuyền bình thường, nhưng mà đợi tới gần mới phát hiện, trong tay mỗi người trên thuyền đều cầm một thanh kiếm, hơn nữa gương mặt hung thần ác sát.
Đợi đến khi người trên thuyền phát hiện, cũng đã chậm.
Những người đó đều giống như biết bay, ném dây thừng ra một cái là nhảy sang tới đây.
Trên thuyền này cũng có không ít thị vệ, nhưng lại không nghĩ rằng trong hồ vẫn sẽ có thích khách.
Trên thuyền có không ít nữ quyến, vừa nhìn thấy cảnh tượng này lập tức hoảng hồn, tất cả mọi người bắt đầu rối rít chạy trối chết. Chẳng qua là đều đang ở trên thuyền, chạy trốn tới chỗ nào cũng có thích khách.
Tần Thư Dao cũng mang vẻ mặt kinh hoảng, trên trán nàng đã chảy đầy mồ hôi, nàng nắm thật chặt tay Tần Khả Cầm, muốn chạy về phía khoang thuyền.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một trận tiếng cười đùa, sau đó lại truyền tới từng trận tiếng thét chói tai.
Trong khoan thuyền này có không ít vũ nữ và nha hoàn trốn ở chỗ này, xem ra những tặc tử kia đã phát hiện ra bọn họ.
Mà lúc này Ngưng Sương cũng đi vào, hơn nữa lập tức đóng cửa lại, sau đó vội vàng đẩy cái bàn tới chắn cửa
Tần Thư Dao cũng gấp gáp đứng lên, giúp đỡ Ngưng Sương lấy thứ gì đó nặng chắn ở cửa.
Quả nhiên, sau một lúc lâu bên ngoài liền vang lên một trận tiếng gõ cửa. Còn có tiếng người chửi.
Lúc này Tần Tuyết Như bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, co rúc người thành một đoàn, đôi mắt khẩn trương nhìn cánh cửa kia.
"Trong này nhất định có người!" Giọng nói bên ngoài vang lên lần nữa: "Trên chiếc thuyền này có không ít mỹ nhân, mang về để cho các huynh đệ vui vẻ!"
Tần Thư Dao nghe thấy lời của bọn họ, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ bọn họ đã hoàn toàn khống chế chiếc thuyền này rồi sao?
Những người đó lại dùng chân đá mạnh mấy cái, mà Tần Tuyết Như cũng bởi vì khẩn trương và sợ hãi, kêu to thành tiếng.
Ngưng Sương lập tức vọt tới, che miệng Tần Tuyết Như. Thế nhưng lúc này đã muộn.
Bên ngoài lại truyền đến một trận tiếng cười làm người ta ghê tởm: "Ha ha, trong phòng này quả nhiên có mỹ nhân, nhanh phá cửa."
Kế tiếp chính là vang lên tiếng phá cửa, Ngưng Sương biết lần này muốn chạy trốn sợ là khó vô cùng. Dù sao nàng chỉ có một mình, mà ba tỷ muội Tần Thư Dao đều là những nữ tử yếu đuối không có võ công.
Nàng lo lắng nhìn xung quanh một chút, lại phát hiện trong khoang thuyền vẫn còn có một cửa sổ, mà phía bên ngoài cửa sổ chính là mặt hồ, nếu nhảy xuống tuy cũng là một con đường chết, nhưng cũng không thể để thân thể ô uế.
"Tiểu thư, không bằng chúng ta nhảy thôi!"