Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 205 : Phá hỏng cuộc hẹn lén lút gặp mặt của Mộ Thiếu Dục

Ngày đăng: 06:51 19/04/20


"Nàng không sao chứ?"



Tần Thư Dao nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: "Thật may là có đám người Tuyết Ảnh, nếu không ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải!"



Ai ngờ, Mộ Thiếu Dục nghe vậy lại hơi nhíu mày một cái, sau đó nói: "Dù sao đám người Tuyết Ảnh cũng là người của Ngũ đệ, sau này cuối cùng nàng cũng phải gả cho ta, nếu lại dùng người của hắn, sợ cũng không thích hợp. Không bằng hai ngày nữa ta liền cho nàng lựa chọn mấy nữ tử có võ công cao cường làm nha hoàn thiếp thân, nàng cảm thấy được không?"



Tần Thư Dao khẽ cau mày, lắc đầu nói: "Mấy người bọn họ tuy là người Ngũ hoàng tử, tuy nhiên bọn họ cũng coi như trung thành và tận tâm với ta, huống chi ta đã sớm thành thói quen có bọn họ, đổi lại người ta cũng sợ không quen!"



Tính tình của đám người Tuyết Ảnh cũng không tệ, hơn nữa phục vụ cũng cực kỳ chu đáo. Nàng cũng biết Mộ Thiếu Dục tìm người cũng không khác biệt, tuy nhiên luôn cảm thấy vấn đề lớn nhỏ này không cần thiết lắm.



Ai ngờ, sau khi Mộ Thiếu Dục nghe vậy, sắc mặt lại thay đổi.



"Cuối cùng ta và nàng sẽ thành hôn, đến lúc đó cũng bị người khác nói. Sao không trước hết đổi người, nàng cũng có thể sớm một chút thích ứng!"



Tần Thư Dao luôn không thích có người can thiệp vào chuyện của nàng, ngay cả nàng và Mộ Thiếu Dục có hôn ước, ngay cả trong lòng nàng cũng có mấy phần tình ý với Mộ Thiếu Dục, nhưng cũng không thích hắn như vậy.



"Không cần. Huống chi, ta chỉ gả cho ngươi làm thiếp thôi."



Mộ Thiếu Dục thấy sắc mặt Tần Thư Dao thay đổi, cũng biết nhiều lời vô ích, chẳng qua là cảm giác trong lòng khó chịu.



Cuối cùng hai người tan rã trong không vui.



Ngày hôm sau, Tuyết Ảnh giao thư của Mộ Thành Hi cho Tần Thư Dao.



Nội dung trong thư cũng chỉ là để cho Tần Thư Dao đi Túy Tiên Lâu tụ họp một chút, làm như vậy chỉ biểu đạt áy náy mà thôi, chẳng qua là trong thư lại viết rõ, chỉ cần một mình Tần Thư Dao tới.



Tần Thư Dao suy nghĩ hôm qua Tần Khả Cầm cũng bị một chút kinh sợ, hôm nay liền để cho nàng ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt. Hơn nữa nàng và Mộ Thành Hi cũng là đồng bạn trên phương diện làm ăn hợp tác, có lẽ lâu rồi nàng chưa hỏi đến việc buôn bán của Vọng Hương Lâu.



Túy Tiên Lâu, nhã gian.
Chỉ là bọn họ không lập tức đi vào ngôi miếu đổ nát, mà là ở phía xa nhìn một chút trước, cái ngôi miếu đổ nát này nàng cũng đã từng tới hai lần, tất nhiên là có chút quen thuộc, cho nên nàng tìm được địa phương cực kỳ bí mật.



Nàng muốn biết rốt cuộc là người nào nhận thư, người nọ là ai.



Chờ giây lát, lại thấy đến một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở trong mắt của nàng, Tần Thư Dao hơi ngẩn ra. Cảnh tượng sau đó càng làm cho Tần Thư Dao thêm khiếp sợ, mà đám người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tất cả trong ngôi miếu đổ nát.



Trong miếu đổ nát, Mộ Thiếu Dục mặc một thân áo bào màu đen thêu hoa văn mây bay, trên đầu chỉ đơn giản dùng một bạch ngọc quan buộc tóc. Mà đứng đối diện hắn chính là Trịnh Anh Anh.



Bởi vì Tần Thư Dao đứng cực xa, cho nên hoàn toàn nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì. Nhưng mà nhất cử nhất động của bọn họ, lại có thể nhìn rõ ràng.



Đầu tiên là nàng thấy được Trịnh Anh Anh khóc sướt mướt, sau đó liền thấy nàng lao vào trong ngực Mộ Thiếu Dục, mà Mộ Thiếu Dục không có đẩy Trịnh Anh Anh ra, ngược lại còn ôm nàng. Chỉ chốc lát sau, Trịnh Anh Anh liền ngẩng đầu lên, hôn lên đôi môi lạnh như băng của hắn. Mộ Thiếu Dục cũng không có đẩy ra, mà dường như đang đáp lại!



Tần Thư Dao chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, người nam tử từng hàng đêm đi đến trong phòng nàng, nói với nỗi khổ tương tư. Lúc này lại cùng ôm ấp với một nữ tử khác, nàng chỉ cảm giác mình giống như là một kẻ ngu, bị người chơi đùa.



Nàng tự giễu cười cười, khó trách Mộ Thành Hi bắt nàng phải đưa thư, nghĩ đến đã sớm biết hai người Mộ Thiếu Dục và Trịnh Anh Anh ở chỗ này vụng trộm. Chỉ tự trách mình quá ngu, cho dù biết rất rõ ràng ngay cả Mộ Thiếu Dục cưới ba nữ nhân, mà mấy tháng cũng chưa từng gặp nhau, cho nên cũng còn tin tưởng lời nói dối của hắn.



Chợt nàng đứng thẳng người, đi về phía ngôi miếu đổ nát. Đã đưa thư, như vậy Mộ Thiếu Dục cũng đang đợi thư đi.



Đám người Tuyết Ảnh nhìn bộ dạng này của Tần Thư Dao, mặc dù cũng muốn tiến lên khuyên nhủ, nhưng cũng không biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng ba người bọn họ chỉ có thể theo sát thật chặt ở sau lưng Tần Thư Dao.



Có lẽ người trong ngôi miếu đổ nát quá chú tâm, có lẽ là bọn họ đã đến thời gian tình thâm ý trọng. Cho nên bọn họ hoàn toàn không nhận ra được lúc này vẫn còn có một người đi về phía bọn họ.



Cho đến khi Tần Thư Dao đi vào trong miếu đổ nát, Mộ Thiếu Dục mới kinh ngạc đẩy Trịnh Anh Anh ra, sau khi quay đầu lại thấy người trước mắt là Tần Thư Dao, càng thêm kinh hoảng không thôi.



Trên mặt Trịnh Anh Anh một mảnh đỏ ửng, sau khi nhìn thấy Tần Thư Dao, cũng là gương mặt hoảng sợ: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"



Gương mặt Tần Thư Dao tái nhợt, nàng cười mình ngu, kiếp trước đã bị một người nam tử lừa gạt chết thảm, kiếp này lại vẫn không biết hối cải, lại vẫn sẽ tin tưởng lời nói ngon ngọt của nam nhân.