Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 215 : Hiền phi cảnh cáo, Thư Dao cảnh giác

Ngày đăng: 06:51 19/04/20


Quả thật một ngày này cực kỳ nhàm chán, Mộ Thiếu Dục xin nghỉ một ngày, sau khi đưa Tần Thư Dao đi một vòng khắp nơi, liền trở về thư phòng của mình. Mà Bạch Thiển vẫn dính Tần Thư Dao, ước gì để Tần Thư Dao dời đến chỗ nàng ở.



"Dao tỷ tỷ, giống như muội vừa xuất cung vậy. Trong cung này buồn chết, không phải là nương nương chính là công chúa. Lần trước muội đi dạo Ngự Hoa Viên, không cẩn thận đắc tội Bát công chúa, hiện tại muội cũng không dám ra ngoài luôn rồi!"



Tần Thư Dao và Mộ Phương Hoa cũng đối đầu, nghe Bạch Thiển đắc tội Mộ Phương Hoa, thì cười hỏi: "Sao lại đắc tội nàng?"



"Muội lấy một cái con rắn nhỏ đặt ở trên người của nàng..."



"..."



Tần Thư Dao cảm thấy không nói gì được, cũng khó trách Mộ Phương Hoa không dám tới ầm ĩ, Bạch Thiển là người Nam Tĩnh, độc vật gì mà chưa từng thấy qua, những thứ đó đều dám bắt.



Bạch Thiển ủ rũ cúi đầu nói: "Chỉ là sau lần đó, muội liền bị Dục ca ca cấm túc. Chỉ là phụ thân của muội cũng chưa từng đến xem muội, muội cũng không hiểu vì sao ông thế nào cũng muốn gả muội cho Dục ca ca. Thật ra thì tình cảm của muội với Dục ca ca không phải là yêu, chẳng qua là giống như tình cảm huynh trưởng."



Hai người Bạch Tu Sinh và Liêu Phong giống như biến mất ở kinh thành, từ sau ngày đó, Mộ Thiếu Dục cũng chưa từng thấy lần nữa.



Tần Thư Dao không hiểu vì sao Bạch Tu Sinh làm như thế, nhưng cũng biết dã tâm Bạch Tu Sinh cực lớn, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà rời đi, sau này khẳng định sẽ còn xuất hiện. Nói không chừng bây giờ đang giúp hoàng hậu làm chuyện không muốn người biết



"Hai ngày nữa, ta xuất cung một chuyến. Không bằng đến lúc đó muội theo ta cùng đi!"



Tính tình Bạch Thiển trời sanh hồn nhiên, Tần Thư Dao cũng không nỡ nhìn nàng bị giam ở chỗ này không thể đi ra ngoài.



"Có thật không?" Bạch Thiển nghe vậy vui mừng hét lớn: "Thật sự là quá tốt, muội phải đi làm một cái danh sách, ngày mai nhất định phải đi dạo một vòng. Muội tới kinh thành lâu như vậy còn chưa từng đi dạo!"




"Bổn cung gọi con tới, cũng không phải là vì chuyện gì khác. Chẳng qua là trong phòng Dục Nhi, cũng không có tri kỉ. Mặc dù Bạch chính phi nhìn qua ôn nhu hiền huệ, nhưng lại như đứa bé, cho nên mới bắt rắn đi hù dọa Bát công chúa, về phần Phương trắc phi và Đinh trắc phi, một tâm cơ quá sâu, một quá mức cứng nhắc. Cũng không phải là tốt!"



Tần Thư Dao nghe vậy hơi ngẩn ra, nếu thật sự đơn giản như vậy, thì mới vừa rồi Hiền phi cần gì phải cố ý làm nàng khó chịu. Chẳng lẽ đây là đang cảnh cáo nàng?



"Thiếp thân hiểu."



Thân phận địa vị của bọn họ cách quá xa, cho nên Tần Thư Dao vẫn luôn duy trì cung kính và không mất phong cách quý phái.



Hiền phi thấy bộ dáng này của nàng, cũng khẽ gật đầu, lại nói: "Tính tình Dục Nhi lạnh nhạt, trong ngày thường cũng không biết quan tâm mình. Bổn cung nhìn thấy nó để ý đến con như vậy, nhưng ngàn lần con đừng vì vậy mà làm rối loạn quy củ trong cung!"



Tần Thư Dao không hiểu rốt cuộc Hiền phi thích mình hay chán ghét mình, chẳng qua là nàng vẫn luôn duy trì cung kính và thành thực. Tất nhiên Hiền phi cũng sẽ tìm không ra một tật xấu nào.



Sau khi nói mấy câu kia xong, ngược lại Hiền phi cực kỳ hài lòng Tần Thư Dao, cho nên cũng không cố ý gây khó dễ nàng, bảo nàng trở về.



Mặc dù Tần Thư Dao đoán không ra rốt cuộc Hiền phi thích hay không thích nàng, nhưng mà cũng thấy rõ tính tình của bà cũng có chút trong trẻo lạnh lùng, thật ra thì cũng có mấy phần tương tự Mộ Thiếu Dục.



Sau khi trở lại cung Vĩnh Phúc, Mộ Thiếu Dục đã sớm chờ ở trong phòng, nhìn thấy nàng trở lại, liền để quyển sách trên tay xuống, đứng lên nói: "Đi cung Cầm Huyền?"



Tần Thư Dao khẽ gật đầu, cười nói: "Hiền phi để cho thiếp thân chú ý chăm sóc ngài!"



Mộ Thiếu Dục ra hiệu cho mấy nha hoàn bên cạnh, mọi người lập tức lui xuống, sau đó ôm Tần Thư Dao vào trong ngực của mình, cười nói: "Nàng sợ sao?"