Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 238 : Hàn phủ tổ chức tiệc vui vô tình gặp Phương thị

Ngày đăng: 06:51 19/04/20


Ngày hôm sau, sau khi Bạch Tu Sinh nhận được bức thư, mới phát hiện Tần Thư Dao và Bạch Thiển cùng biến mất. Ông ta tức giận không thôi, hận không được lập tức bắt Mộ Thiếu Dục sau đó bầm thây vạn đoạn.



"Sư phụ, đệ tử thấy chuyện này có liên quan đến sư muội. Mỗi ngày muội ấy đều coi chừng nữ nhân kia, nếu như không phải muội ấy cố ý muốn thả đi. Thì sao bọn họ chạy thoát được!"



Liêu Phong cảm thấy ngày hôm qua bản thân kiểm tra rất rõ ràng, hơn nữa hành tung của bọn họ cũng rất bí mật, cảm thấy sẽ không có người biết được. Cho nên hắn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên trên người Bạch Thiển.



Bạch Thu Sinh hung hăng nắm chặt bức thư, phẫn nộ quát: "Đồ ăn cây táo rào cây sung kia. Vốn ta tưởng rằng còn có chỗ cần dùng, không nghĩ tới phá hỏng chuyện của ta. Hiện tại ngay cả con mồi cũng bị mất, cũng đã bứt dây động rừng, sau này chúng ta đối phó Mộ Thiếu Dục càng khó hơn rồi!"



Liêu Phong cũng gật đầu một cái, nhíu mày nói: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào cho phải?"



Bạch Tu Sinh trầm tư trong chốc lát, sau đó mới nói: "Chúng ta không thể ở chỗ này lâu được, nhanh trở lại doanh trại, xem một chút những binh lính kia có vấn đề hay không!".



Ông ta muốn Mộ Thiếu Dục giao ra một nửa binh quyền, nói vậy Mộ Thiếu Dục cũng đã đoán ra cách thức mà ông ta sử dụng, hoặc còn có thể đoán ra ông ta cũng đang nuôi hơn vạn binh mã bên ngoài kinh thành.



Những binh mã kia đều có thể từ Nam Tĩnh mang tới, nếu như hơi có một chút tổn thất, như vậy kế hoạch của ông ta cũng bị phá hỏng toàn bộ.



Phủ Hoàng tử.



Vẻ mặt Bạch Thiển mang theo ủy khuất và hối hận, nàng cúi đầu, hai tay nắm nhau thật chặt, giọng nói cũng thay đổi có chút cầu khẩn: "Sau này ta không dám nữa, các ngươi hãy bỏ qua cho ta lần này đi!"



Mới vừa rồi, Mộ Thiếu Dục đã nhận được tin tức. Nói là Bạch Tu Sinh và Liêu Phong đã rời khỏi tòa trạch viện kia, nhìn là biết đã bỏ rơi Bạch Thiển rồi.



Không biết là Bạch Tu Sinh thật sự không quan tâm đến an nguy của Bạch Thiển, hay cảm thấy Mộ Thiếu Dục sẽ nhìn vào tình cảm phu thê mà tha cho Bạch Thiển.
Hai người ngồi ở trong lương đình, nhìn cá trong hồ tự do tự tại bơi qua bơi lại, nhất thời quên mất tiếng động vừa vang lên lúc nãy.



Bạch Thiển thấy mặc dù trên mặt Tần Thư Dao còn vẻ lạnh lùng, nhưng lại không quá lạnh lùng như lúc trước, liền đi lên, cười nói: "Dao tỷ tỷ, tỷ còn đang giận ta sao?"



Tần Thư Dao ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Thiển. Nhớ tới Mộ Thiếu Dục đã nói qua với nàng, Bạch Tu Sinh đã mặc kệ sống chết của Bạch Thiển, mặc cho nàng ta tự sinh tự diệt. Không cảm thấy Bạch Thiển đáng thương, không giống với nàng, Tần Lương vẫn luôn ôn hòa với nàng ta, mặc dù cũng từng có mấy lần muốn biểu đạt ra ý quan tâm, nhưng mỗi lần đều không giải quyết được gì.



Nàng khẽ lắc đầu một cái, thấp giọng nói: "Nếu còn có lần thứ hai, ta chắc chắn sẽ ném ngươi xuống hồ làm mồi cho cá!"



Bạch Thiển nghe giọng nói dí dõm của Tần Thư Dao, liền biết nàng đã không còn tức giận, lập tức lôi kéo cánh tay của nàng nói: "Ta cũng biết Dao tỷ tỷ không phải là người hẹp hòi, chỉ là tỷ đừng lo lắng, ta biết phụ thân ta đã không để ý đến. Trước kia luôn nhớ tới ông ta là phụ thân của ta, cho nên luôn giúp đỡ hắn làm việc. Nhưng bây giờ ông ta đã không để ý đến sự sống chết của ta, sau này ta cũng sẽ không có bất kỳ liên quan gì đến ông ta nữa, ta cũng tuyệt đối sẽ không giúp ông ta làm chuyện mà ta không muốn làm!"



Tần Thư Dao khẽ mỉm cười, mặc dù Bạch Thiển nói không có một chút thương cảm, nhưng Tần Thư Dao biết thật ra thì trong lòng Bạch Thiển rất khổ sở, hoặc giả bản thân Bạch Thiển cũng từng muốn Bạch Tu Sinh tới cứu nàng ta đi.



Chẳng qua là có lúc, cuối cùng có vài người sẽ không để ý đến mình, coi như là người thân cũng giống như vậy.



Bạch Thiển cúi đầu, nhìn cá trong hồ, nhất thời hai người cũng không nói gì thêm.



Đột nhiên ở chỗ đối diện hồ nước truyền đến một trận tiếng cười duyên cùng với một trận âm thanh giận dữ mắng mỏ, Bạch Thiển và Tần Thư Dao lập tức ngẩng đầu lên, lại thấy một bóng dáng quen thuộc.



"Phu nhân, hôm nay là ngày vui của Hàn công tử, khách bên ngoài rất nhiều. Ngàikhông thể xông loạn ra ngoài, nếu như bị người thấy được, như thế thì không tốt cho việc lớn!"



Phương Sơ Viện cau mày, không vui nói: "Ta ở bên trong buồn bực đến hỏng rồi, chẳng lẽ không cho ta ra ngoài đi lại sao? Huống chi đại phu đã nói, phụ nữ có thai phải đi lại nhiều!"