Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 240 : Phương thị đẻ non, Hoàng hậu thịnh nộ
Ngày đăng: 06:51 19/04/20
Tần Thư Dao cũng không phải là người độc ác, mặc dù muốn bôi nhọ danh tiếng Hàn Thế Quân, nhưng cũng sẽ không thật sự phá hủy trong sạch của một nữ tử.
Huống chi đám người Thanh Ngọc cũng không phải là thứ người như thế.
Đối với cãi vả của bọn họ, Tần Thư Dao đã sớm quá quen thuộc, chẳng qua là không khỏi làm nàng nhớ lại Tĩnh Nguyệt. Lúc trước ý định của Tĩnh Nguyệt với Thành Ngọc là sau khi Tĩnh Nguyệt qua đời Tần Thư Dao mới biết, nếu như sớm phát hiện, như vậy cũng có thể cho Tĩnh Nguyệt được một hạnh phúc ngắn ngủi rồi?
Chỉ là, mặc kệ như thế nào, hiện tại cũng coi như là nàng đang báo thù cho Tĩnh Nguyệt. Mộ Tử Liệt điên rồi, mà hài tử của hắn cũng sẽ không được sinh ra trên đời này. Tĩnh Nguyệt cũng có thể yên nghỉ rồi!
"Tốt lắm, canh giờ cũng không sớm. Chúng ta cũng cần phải trở về. Ngưng Sương ở lại chỗ này trông tân nương tử kia, không được để cho nàng ta thấy gương mặt thật của các ngươi!"
Tần Thư Dao lại dặn dò mấy câu, sau đó mới mang người rời khỏi nơi này.
Lúc này, Hàn phủ đã loạn đến hỏng rồi. Ngoại trừ bởi vì Phương Sơ Vũ bị cướp đi ra, còn có Phương Sơ Viện đẻ non nữa. Mặc dù sau khi Phương Sơ Viện rơi xuống nước được cứu lên nhanh chóng. Nhưng mà, vốn thai nhi của ả đã không ổn định, lại thêm bị kinh sợ khi rơi xuống nước cộng thêm bị phong hàn. Được cứu lên không bao lâu, bụng liền bắt đầu đau, mà thân dưới cũng không ngừng chảy máu.
Vốn hoàng hậu cũng định trở về cung nghỉ ngơi, nhưng mà nửa đường lại nghe được tin tức này, lập tức vội vội vàng vàng chạy tới Hàn phủ. Người ngoài chỉ cho rằng hoàng hậu quan tâm đến Phương Sơ Vũ Phương gia mà thôi.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hoàng hậu lo lắng đứng ở ngoài cửa, bên trong còn truyền đến tiếng kêu khóc đau thấu tâm can của Phương Sơ Viện.
Cuối cùng chỉ có thể nói: "Không bằng, trước tiên nàng về nhà mẹ đẻ ở một chút. Chờ thêm một thời gian..."
Phương Sơ Vũ được nuông chiều từ bé, mấy ngày qua lo lắng hãi hùng, không nghĩ tới sau khi trở về liền bị đưa đến Hàn gia, mà Hàn Thế Quân vẫn còn chán ghét nàng.
Nàng ta lập tức đứng lên, chỉ vào Hàn Thế Quân mắng: "Hầu gia, ta nói là ta trong sạch. Ngươi đưa ta về như vậy, vậy sau này ta lấy chồng thế nào. Hơn nữa ta đã gả cho Hàn gia các ngươi, sống là người của Hàn gia các ngươi, chết cũng là quỷ Hàn gia các ngươi!"
Hiện tại Phương Sơ Vũ kiên quyết không thể về nhà, nếu về nhà, như vậy không phải đồng nghĩa với không đánh đã khai sao?
Người của Phương gia lấy được tin tức, cũng vội vàng chạy tới.
Phương đại phu nhân nghe được tin tiểu nữ nhi của mình đang khóc thút thít ở trong phòng, cũng không để ý Thái phu nhân ngăn cản, vội vàng chạy vào.
"Ôi, nữ nhi của ta! Sao con lại khổ như vậy!"
Phương Sơ Vũ vừa nhìn thấy mẫu thân của mình, lập tức nhào tới, nước mắt cũng giống như sợi dây chuyền hạt trân châu bị đứt không ngừng trào ra.
Sau khi hai mẹ con ôm nhau khóc một trận, Phương đại phu nhân mới đỡ Phương Sơ Viện ngồi xuống, sau đó nói với Hàn Thế Quân: "Mới vừa rồi Vũ Nhi cũng đã nói, nó chỉ bị bắt đi mấy ngày, cũng không bị tặc nhân kia làm nhục. Huống chi cửa hôn sự này là Hoàng thượng ban hôn, chẳng lẽ Hàn gia các ngươi ngay cả Hoàng thượng cũng không coi vào đâu sao?"