Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 246 : Mộ Thiếu Dục nhìn ra sơ hở

Ngày đăng: 06:51 19/04/20


Đã đoán trước nên Tần Thư Dao cũng sớm chuẩn bị kỹ càng, cầm cái chén giấu ở trong tay, hung hăng đập vào trên đầu Hàn Thế Quân một cái.



Hàn Thế Quân bị đau lui về phía sau.



Tần Thư Dao cắn chặt hàm răng, vội vàng từ kẻ hở lấy ra một cây trâm, sau đó đặt ngay ở trên cổ của mình, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi dám tên lên một bước, ta sẽ chết ở trước mặt ngươi!"



Hàn Thế Quân chợt cười lạnh, nói: "Không nghĩ tới nàng lại trinh liệt như thế, chỉ là sẽ không để nàng chết đơn giản như vậy. Sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ làm nàng cam tâm tình nguyện ở dưới người của ta hầu hạ!"



Tần Thư Dao chỉ cảm thấy ghê tởm không thôi, thân thể cũng bởi vì sợ hãi và khẩn trương mà run rẩy không ngừng. Nếu như Mộ Thiếu Dục thật sự cho rằng nàng đã chết, nếu như Hàn Thế Quân không chịu buông tha cho nàng, như vậy ngày chết của nàng cũng sắp đến.



Hoặc giả Hàn Thế Quân còn có chuyện quan trọng trong người, hoặc giả hắn muốn từ từ chơi trò chơi với Tần Thư Dao. Cho nên hắn không ở nơi này lâu. Chẳng qua là hừ lạnh một tiếng rồi lập tức đi ra ngoài.



Tần Thư Dao nhìn gian phòng trống rỗng, người cũng thả lỏng, thân thể ngã ngồi dưới đất.



Nàng nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa, kiếp trước, nàng bị thiêu chết ở chỗ này. Chẳng lẽ kiếp này nàng cũng sẽ chết ở chỗ này sao?



Sống lại lâu như vậy, nàng chưa từng cảm thấy một chút sợ hãi, nhưng mà hôm nay trong lòng nàng thật sự cảm thấy lạnh cả người, nàng không tin nàng vẫn chết ở chỗ này, nàng sẽ nghĩ hết biện pháp chạy trốn.



Chợt, nàng đột nhiên đứng lên, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.



Nhưng mà mới chạy tới cửa, một nha hoàn đã cản ở trước mặt nàng: "Phu nhân, không cần chạy. Nơi này đều là người của Hầu gia, người vẫn nên yên tâm chờ ở chỗ này. Nếu Hầu gia cao hứng, Hầu gia cũng sẽ không bạc đãi người!"



Tần Thư Dao nhìn nha hoàn xinh đẹp trước mắt, không khỏi nhíu mày một cái.




Cửa “két” một tiếng, được mở ra.



Nha hoàn bên ngoài đi vào, trong tay cũng đang cầm thức ăn nóng hổi, gọn gàng ngăn nắp đặt ở trên bàn, sau đó nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, nên dùng cơm!"



Mấy ngày nay, Hàn Thế Quân đều chưa từng trở lại. Ngoại trừ mỗi ngày có chút buồn bực ngồi ở trong phòng này ra, Tần Thư Dao thật sự không cảm thấy sợ cái gì.



Nữ tử đi đầu là một nữ tử mặc y phục màu xanh nhạt, nàng cúi đầu, trong tay cầm khay, mâm, đang muốn lui ra ngoài.



Tần Thư Dao vội vàng kêu lên: "Đợi một chút!"



Nữ tử kia ngẩng đầu lên, gương mặt kinh ngạc.



Tần Thư Dao chỉ về phía nàng nói : "Ngươi lưu lại hầu hạ ta dùng bữa, những người khác đều đi xuống đi!"



Quất Lạc luôn hầu hạ ở bên cạnh nhíu mày một cái, sau đó cười nói: "Tiểu thư để nô tỳ tới hầu hạ!"



Tần Thư Dao lạnh lùng nói: "Các ngươi đều là người của Hàn đại nhân, do ai phục vụ cũng giống vậy. Chẳng lẽ ngươi còn không tin người mình?"



Quất Lạc cau mày, liếc mắt nhìn nàng kia, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Nếu tiểu thư thích, như vậy tùy tiểu thư!"



Nàng ta cũng là một nữ tử thông tuệ, biết chủ tử nhà mình có lòng với Tần Thư Dao. Hơn nữa Quất Lạc cũng không biết thân phận thật sự của Tần Thư Dao, chỉ cho rằng Hàn Thế Quân “kim ốc tàng kiều”, cho nên mới hầu hạ rượu ngon thức ăn ngon như vậy.