Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 252 : Hữu kinh vô hiểm* trở lại phủ hoàng tử

Ngày đăng: 06:51 19/04/20


(*ý chỉ bị kinh hoảng sợ hãi chứ không nguy hiểm)



Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao co rúc ở trong rương, đầu tóc rối bời, ngay cả y phục cũng rất lộn xộn, miệng bị nhét một miếng vải, hai tay cũng bị trói lại, không thể động đậy.



Hắn lập tức ôm Tần Thư Dao từ trong rương ra ngoài, lấy miếng vải trong miệng nàng ra, sau đó lại cởi dây trói cho nàng.



"Rốt cuộc tìm được nàng!"



Trong lòng Mộ Thiếu Dục vừa kích động vừa khó chịu, thế nào hắn cũng không nghĩ tới Tần Thư Dao sẽ bị Hàn Thế Quân giấu ở chỗ này, hơn nữa còn bị nhốt ở trong cái rương này. Nếu như hắn đến chậm một bước, như vậy Tần Thư Dao sẽ gặp phải nguy hiểm gì nữa?



Hắn không dám tưởng tượng, bởi vì hắn biết nếu như hắn không kịp thời chạy tới, như vậy nhất định Tần Thư Dao bị Hàn Thế Quân làm nhục, hoặc là đưa đến những địa phương khác.



Tần Thư Dao nhìn thấy Mộ Thiếu Dục, còn có chút không tin, cho đến khi cảm thấy nóng bỏng trên người Mộ Thiếu Dục, mới thật sự tin tưởng mình đã bình an vô sự, mình đã thoát khỏi nguy hiểm.



Nàng ôm lấy Mộ Thiếu Dục thật chặt, nước mắt cũng chảy xuống liên tục, một giọt một giọt rơi xuống, lúc này nàng mới biết hóa ra mình mong chờ Mộ Thiếu Dục đến cỡ nào, hóa ra mình lệ thuộc vào hắn cỡ nào. Hóa ra trong tim mình vẫn luôn nghĩ đến hắn.



Những ngày qua mặc dù Mộ Thiếu Dục không biểu hiện ra, nhưng mà trong lòng lại vô cùng lo lắng. Khi hắn biết nơi mà Tần Thư Dao bị giấu đi vẫn còn bị nguy hiểm, hắn lập tức điều động binh mã chạy tới.



Bây giờ nhìn thấy Tần Thư Dao bình an vô sự, Mộ Thiếu Dục cũng yên tâm.



Lúc này, Hàn Thế Quân bị trói lại chợt nở nụ cười lạnh.



Tần Thư Dao mới vội vàng ngẩng đầu lên, bộ mặt chán ghét nhìn Hàn Thế Quân.
Nàng vội vàng chạy tới, sau đó nắm hai tay Tần Thư Dao, khóc nói: "Muội cũng đã nói, người hiền lạnh tự có trời phù hộ, tuyệt đối không có việc gì!"



Tần Thư Dao cười ngắt gương mặt của nàng, cười nói: "Mới mấy ngày, cũng biết nói chuyện rồi. Ta đây gọi là đại nạn không chết tất có phúc sau này!"



Bạch Thiển cười vuốt tay Tần Thư Dao, sau đó lôi kéo cánh tay của nàng, đỡ nàng ngồi ở trên ghế, cười nói: "Những ngày qua, tất cả mọi người bận muốn chết. Nhất là Tam hoàng tử, mỗi ngày mỗi đêm cũng không ngủ một giấc ngon, khắp nơi phái người đi tìm. Nhưng mà lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn, tỷ nhìn một chút mà xem mới có mấy ngày, đã gầy thành như vậy!"



Mặc dù trên mặt Mộ Thiếu Dục không sốt ruột, nhưng mà mọi người đều biết thật ra thì trong lòng hắn rất nôn nóng, chẳng qua là tất cả mọi người không nói ra mà thôi.



Hiện tại Tần Thư Dao đã bình an vô sự trở lại, dĩ nhiên Bạch Thiển muốn trêu chọc hắn rồi.



Gương mặt Tần Thư Dao cũng hơi nóng lên, mới vừa rồi Mộ Thiếu Dục cũng không có một chút do dự và chán ghét, lập tức tin tưởng nàng, điều này làm cho nàng rất cảm động, cũng làm cho nàng có chút đau lòng.



Từ đầu đến cuối nàng cảm thấy Mộ Thiếu Dục không có một chút tình ý gì với nàng, vẫn luôn cho rằng người trong lòng hắn thích là Trịnh Anh Anh, bởi vì chính mình nhúng tay vào, mà oán hận mình.



Nhưng mà sau khi trải qua chuyện này, dù Mộ Thiếu Dục không nói rõ, trong lòng nàng cũng hiểu suy nghĩ của Mộ Thiếu Dục.



Nếu Mộ Thiếu Dục thật sự không để ý nàng, như vậy cũng sẽ không tới cứu bản thân. Mà khi bản thân ở thời điểm nguy cấp nhất, người nghĩ đến cũng chỉ có một mình Mộ Thiếu Dục.



Thì ra là trong lòng của nàng, Mộ Thiếu Dục cũng đã sớm ăn sâu bén rễ rồi.



Bạch Thiển thấy hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục cũng không lên tiếng, cũng không muốn quấy rầy chuyện tốt của hai người bọn họ, lại nói đùa mấy câu, mới mang người lui ra ngoài.