Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 3 : Tìm cách lấy lòng tổ mẫu

Ngày đăng: 06:47 19/04/20


Edit: hoa hồng



Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, yến hội Tần gia liền sớm tan, Tần Tuyết Như bởi vì rơi vào trong hồ bị phong hàn nên phải ở trong phòng tĩnh dưỡng, Ngô thị hiểu rõ chân tướng, nhưng vì biểu hiện ra bà ôn nhu đại lượng, chỉ có thể nuốt răng nanh vào trong bụng, chẳng những không dám trách cứ Tần Thư Dao, ngược lại còn an ủi nàng, để cho nàng không cần để ở trong lòng.



"Tam muội, muội uống chút canh gừng nóng, làm ấm thân mình, như vậy sẽ mau khỏe hơn." Đã nhiều ngày, Tần Thư Dao vì biểu hiện tình tỷ muội, cơ hồ mỗi ngày giả ngốc trong viện Tần Tuyết Như, thuận tiện hỏi han ân cần.



"Ta không uống, ta liền không uống, khó uống muốn chết." Tần Tuyết Như thấy Tần Thư Dao, đã sớm tức giận đến phát run, nhưng bị mẫu thân nhắc nhở không thể nói ra chuyện đó ra ngoài, miễn làm cho người ta tưởng mẹ kế không chấp nhận được một cô bé mồ côi, cố ý vu hãm, cho nên lúc này nhìn thấy mặt của Tần Thư Dao, tuy rằng hận không thể nhào lên xé xác nàng, nhưng cũng chỉ dám cầm canh gừng phát tác chút tức giận.



"Tam muội, canh gừng tuy rằng khó uống, thế nhưng có thể khiến muội mau khỏe hơn, muội ngoan ngoãn uống hết canh gừng, tỷ tỷ mua con chim xinh đẹp đưa cho muội được không?"



Không đề cập tới cái này thì tốt, nhắc tới cái này, cơn tức giận của Tần Tuyết Như rốt cuộc không kìm chế được, ném mạnh bát canh đi: "Ngươi cút, ngươi cút cho ta, nếu không phải ngươi, sao ta có thể rơi vào trong hồ sen để mất mặt xấu hổ."



Tuy rằng Tần Thư Dao tránh nhanh, nhưng vẫn có một phần canh gừng nóng rơi vào trên tay của nàng, Tần Thư Dao đau đến thét lớn một tiếng.



"Tuyết Như, con làm cái gì vậy, tỷ tỷ con là thương con mới mỗi ngày đi lại hầu hạ con như vậy, con chẳng những không cảm kích, còn tức giận, mẫu thân con dạy con thế nào?" Tần đại lão gia Tần Lương đã đứng ở ngoài cửa một lát, vốn là rất hài lòng gần đây mẫu từ nữ hiếu, tỷ muội tình thâm, nhưng lúc này Tần Tuyết Như tùy hứng như thế, làm cho ông thập phần không vui.



"Cha, đều do con không tốt, không có chiếu cố tam muội thật tốt, bằng không muội ấy cũng sẽ không trượt chân rớt xuống trong hồ chịu nhiều khổ thế này, muội ấy sinh bệnh, tâm tình không tốt là bình thường, cha cũng đừng quở trách tam muội." Tần Thư Dao lôi kéo cánh tay Tần Lương, thập phần tự trách, lại vì Tần Tuyết Như cầu tình.



Vài ngày trước Tần Lương nghe được tin tam nữ nhi rơi vào hồ sen, trong lòng quả thật có một chút oán trách đại nữ nhi, nhưng lại thấy nhiều ngày mặc dù thân thể Tần Thư Dao không tốt nhưng vẫn mỗi ngày tới chiếu cố tam nữ nhi, hơn nữa bản thân tam nữ nhi tình tình hoạt bát, bản thân rơi vào hồ sen, cũng quả thật quá không để ý đến đại nữ nhi đang bị bệnh.



Hơn nữa ông ngày thường, chỉ quan tâm sơ qua đại nữ nhi, mà con bé lại có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, ngược lại là tam nữ nhi để ở trong lòng bàn tay, lại nóng nảy vô lễ như vậy, còn để đại nữ nhi bị thương tới chiếu cố nó, không khỏi có chút áy náy với đại nữ nhi.



"Chính nó tính tình hoạt bát chơi đùa rơi vào hồ sen, không thể trách không được con; lại nói, con cũng còn bệnh nặng, nhanh trở về nghỉ ngơi dưỡng bệnh mới đúng, về sau không cần mỗi ngày tới chiếu cố Tuyết Như." Tần Lương trầm giọng nói.



Tần Thư Dao nghe thế trong lòng vui mừng, kiếp trước Tần Tuyết Như chính là như vậy, không ngừng ở trước mặt Tần Lương khóc lóc kể lể, cuối cùng Tần Lương ngược lại còn trách nàng ngu dốt không có đứng vững.




Ngô thị uống một ngụm trà rồi đặt ly trà ở trên bàn, lộ ra nụ cười ôn nhu: "Con muốn bồi lão phu nhân đi chùa thắp hương bái Phật, cũng là một chuyện tốt, chính là trăm ngàn lần không được nghịch ngợm chọc lão phu nhân không vui."



Tần Thư Dao còn tưởng rằng Ngô thị sẽ cố ý kiếm cớ không để nàng đi, không nghĩ tới lúc này đây Ngô thị lại thống khoái như vậy, nàng lại cúi người thi lễ, cười yếu ớt nói:



"Nữ nhi đã hiểu!"



"Chính là người bên cạnh con đều quá nhỏ tuổi, sợ va chạm lão phu nhân, không bằng ta đưa cho con một nha hoàn đáng tin cậy, miễn cho nha hoàn không hiểu chuyện đắc tội lão phu nhân."



Tần Thư Dao tất nhiên không sẽ cự tuyệt, cười nói: "Vẫn là mẫu thân lo lắng chu đáo."



Ngô thị thấy nàng nhu thuận hơn trước rất nhiều, thật là vừa lòng, chỉ vào nha hoàn đứng ở bên cạnh nàng nói: "Nàng kêu là Trà Hương, về sau liền cho nàng hầu hạ con."



Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Trà Hương, cười nói: "Đa tạ mẫu thân."



Trở về từ chỗ Ngô thị, Tần Thư Dao ra lệnh cho nha hoàn thu thập ít đồ đạc.



"Đừng mang nhiều, lão phu nhân chỉ đi ít ngày, quá vài ngày sẽ trở về." Trà Hương vừa đến Hinh Hương Viện liền bắt đầu thu xếp cho một đám nha hoàn làm việc.



Tần Thư Dao nhìn Trà Hương bận rộn, lại thấy Ngụy Tử ở một bên tích cực hỗ trợ, khóe miệng lộ ra một chút cười lạnh, nàng để ly trà trong tay xuống, nói với Trà Hương:



"Mấy thứ này để tiểu nha hoàn xử lý là được, ngươi là mẫu thân đưa tới, việc nặng sao đến phiên ngươi làm, ngươi cũng nhanh đi nghỉ ngơi đi."



Trà Hương cũng không khách khí cúi người thi lễ nói: "Đa tạ cô nương!"