Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 6 : Lão phu nhân thăm dò mọi người

Ngày đăng: 06:47 19/04/20


Edit: hoa hồng



Lúc này lửa vẫn còn lan tràn như trước, trên mặt Tần Thư Dao đều là tro bụi, nhưng trên người không có bị thương.



Tần Thư Dao vội vàng kiểm tra thân thể của Tần lão phu nhân một vòng, phát hiện không có vết thương gì mới thở phào nhẹ nhõm.



"May mà có đại tiểu thư, bằng không lão nô không biết nên làm thế nào cho phải!" Lục ma ma mừng đến phát khóc, lại thấy một thiếu niên bên cạnh một thân tro bụi, cúi người thi lễ cảm kích nói: "Đa tạ đã cứu giúp!"



Tần lão phu nhân cũng vui mừng, cảm thấy bản thân đã nhìn sai đại tôn nữ của mình, không nghĩ tới con bé vậy mà có gan lại sáng suốt như vậy, dám tự một mình lao vào cứu người.



Tần Thư Dao cũng cúi người thi lễ với Mộ Thiếu Dục: "Đa tạ công tử kịp thời cứu giúp, không thì chúng ta đã bỏ mạng ở trong đám cháy rồi!"



Kiếp trước Tần lão phu nhân cũng được một gã thiếu niên cứu ra, chỉ là vì đi vào quá trễ, cho nên Tần lão phu nhân mới bị tàn tật. Vừa rồi may mắn hắn kịp thời xuất hiện, cho nên bọn họ bình an vô sự chạy ra. Xem ra cho dù là sống thêm một đời thì có một số việc có một số người cũng vẫn sẽ xuất hiện.



Mộ Thiếu Dục tiếp nhận áo choàng từ một gã thị vệ đưa cho hắn, sau đó hơi hơi vuốt cằm: "Không cần khách khí, bổn vương nghe nói các ngươi là mẫu thân của gia sư cho nên mới tới." (gia sư ở đây là thầy giáo ý)



Như vậy nếu không phải là mẫu thân của gia sư nhà hắn, có phải là sẽ thấy chết không cứu không?



Tần Thư Dao bất đắc dĩ cười cười, mặc kệ thế nào thì người này vẫn là giúp nàng.



"Thì ra là Tam điện hạ, đa tạ Tam điện hạ cứu giúp." Lúc này Tần lão phu nhân mới nhìn rõ thiếu niên trước mắt, vội vàng cúi người cung kính nói.



Mộ Thiếu Dục lạnh lùng nói: "Không cần khách khí."
Sau khi tiễn bước Phương Trượng, Tần lão phu nhân liền nói với Lục ma ma: "Ngươi tự mình đi trong phủ một chuyến nói là chùa bị cháy, mà ta bởi vì trận hỏa hoạn này mà bị thương, để bọn họ phái người tới đón ta xuống núi. Ngươi hiểu không?"



Lục ma ma đi theo Tần lão phu nhân đã vài chục năm, tự nhiên hiểu dụng ý trong lời nói của Tần lão phu nhân, bà lập tức gật đầu nói một tiếng "Vâng". Sau đó liền mang theo hai nha hoàn cùng nhau xuống núi.



Tần Thư Dao đưa cho Tần lão phu nhân một ly trà nóng, sau đó nhẹ giọng nói: "Tổ mẫu vẫn là nghỉ tạm trước đi, ngày hôm qua cũng bị kinh hách không ít."



Tần lão phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt tuy rằng còn có chút lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói lại trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: "Ta nơi nào còn ngủ được. Ngày hôm qua may mắn có cháu, bằng không cái lão già khọm như ta đây sợ là muốn đi Diêm vương điện rồi."



Tần Thư Dao cúi đầu mỉm cười, xem ra Tần lão phu nhân cũng hoài nghi trận hỏa hoạn này, sẽ không phải là đơn giản như mặt ngoài vậy, hơn nữa hiển nhiên là Tần lão phu nhân đều nghi ngờ ba vị phu nhân trong phủ.



Sau khi Tần gia nhận được tin tức, lập tức thúc ngựa đuổi tới trong chùa Bạch Mã, một đám người nhìn thấy Tần lão phu nhân nằm ở trên giường càng thêm lo lắng vạn phần.



Ngô thị liền lập tức gục đầu vào bên giường của Tần lão phu nhân khóc nói: "Tới cùng là phát sinh chuyện gì hả? Vài ngày trước không phải vẫn còn tốt sao?" Nói xong lại quay đầu hỏi Tần Thư Dao: "Không phải con nói sẽ chăm sóc lão phu nhân thật tốt sao? Sao lại sương phòng lại có thể cháy hả?"



Ngô thị nói ra những lời này, nếu Tần lão phu nhân có xảy ra chuyện gì không hay, đều là lỗi của Tần Thư Dao.



Có Ngô thị đi đầu, nhất thời trong phòng toàn là tiếng khóc, Tần lão phu nhân cau mày lạnh lùng nói: "Sương phòng bị cháy thì liên quan gì đến nó, một đám các ngươi ngừng khóc cho ta, khóc lóc khiến ta đau cả đầu!"



Ngô thị vừa bị Tần lão phu nhân quát, lập tức không dám hé răng, chỉ đứng ở một bên không ngừng lau nước mắt.



Tần Thư Dao đi lên phía trước một bước, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi Phương Trượng nói phát hiện ở trong phòng tổ mẫu có rất nhiều dầu hỏa, ngay cả góc tường mà tổ mẫu tránh cũng đầy dầu hỏa, trận hoả hoạn này là có người cố ý phóng hỏa."