Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 76 : Ngụy Tử chết thảm hối hận lúc trước

Ngày đăng: 06:49 19/04/20


Lúc này Tần Thư Dao đứng trước mặt Từ thị hỏi: "Phu nhân, nha hoàn này vốn hầu hạ ta! Sau này nàng tư thông với Hàn công tử, ta thấy nàng một lòng say mê Hàn công tử, nên giúp người hoàn thành ước vọng đưa khế ước bán mình cho nàng, để nàng đi theo Hàn công tử. Nhưng mà chỉ qua mấy tháng không gặp, sao hiện tại lại biến thành bộ dạng này?"



Từ thị cau mày nhìn thoáng qua, Ngụy Tử bên cạnh đã tràn đầy vết thương, sốt ruột nói: "Này... Tại sao có thể như vậy? Lúc người vừa tới rất khỏe mạnh, sao lúc này lại biến thành bộ dạng này."



Tuy rằng Từ thị rất thích ý nhìn thấy thanh danh của Hàn Thế Quân bê bối, nhưng mà hôm nay bà ta mời mọi người đến đều là quý trong quý, nếu việc này truyền ra ngoài, cũng không có chỗ tốt gì với bà ta và Hàn tam lão gia. Dù sao Hàn Thế Quân cũng được nuôi ở dưới gối bà ta!



Trịnh Anh Anh cũng đứng ra nói: "Vừa rồi Hàn công tử vẫn nói với chúng ta là nàng sinh bệnh, không nghĩ tới thế nhưng người lại bị tra tấn đến vô nhân đạo như vậy."



Lúc này Hàn Thế Quân vừa đúng lúc đi tới, Trịnh Anh Anh lập tức chất vấn nói: "Ngươi nói đi, đến cùng là nàng phạm vào sai lầm gì, thế nhưng lại bị ngươi tra tấn đến như vậy!"



Trên người Ngụy Tử không ít vết thương mới và vết thương cũ, mà y phục cũng đều bị xé rách, vết thương trên người cũng càng hiện ra ở trước mặt mọi người.



Vẻ mặt Hàn Thế Quân xanh mét, nghĩ thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được Tần Thư Dao lại mò tới nội viện của hắn nhanh như vậy, lại mang Ngụy Tử đến trước mặt mọi người.



Ngô thị cũng đã đi tới, nhìn thấy toàn thân Ngụy Tử đều là vết thương, cau mày hỏi: "Nhưng mà nàng phạm vào sai lầm lớn gì vậy?"



Hàn Thế Quân cau mày, suy nghĩ nói: "Nàng tư thông với người khác, cho nên ta mới..."



"Tư thông? Người nàng tư thông đó là ngươi. Ngày đó khi nàng còn ở Tần phủ, chính là tư thông với ngươi. Sao hiện tại ngươi lại muốn cho nàng một tình nhân mới?" Tần Thư Dao hừ lạnh nói.



Hàn Thế Quân ngẩng đầu nhìn Tần Thư Dao, thấy hai tròng mắt nàng lộ ra nồng đậm hận ý, còn có vui sướng che giấu không được, trong lòng nghi hoặc một trận. Chính là giờ phút này hắn phải giải quyết chuyện này trước tiên.



Ai biết Ngụy Tử lại bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, chịu đựng đau đớn trên người khóc nói: "Tiểu thư, đều là nô tì không tốt! Là nô tì nhất thời bị ma quỷ ám ảnh... Thế nhưng lại nghe theo lời người này nói... Hắn nói muốn kết hôn với tiểu thư, cho nên để nô tì đi trộm đồ vật bên người tiểu thư ... Nô tì thật sự không cố ý ..."
Hơn nữa trong ngày thường hắn và Tần Thư Dao cũng không lui tới, tuy rằng trước đó bản thân từng muốn làm hỏng thanh danh của nàng, sau đó cưới nàng vào cửa.



Nếu Tần Thư Dao chỉ bởi vì chuyện này hận hắn mà nói, như vậy chỉ cần giải thích là được rồi.



Ngày hôm đó Tần Thư Dao ngồi ở trong Hinh Hương Viện, bởi vì chuyện này mà Hàn Thế Quân sẽ gặp phải chuyện gì, nàng đã sớm đoán được.



Một người độc ác tàn nhẫn như vậy, sẽ có ai dám gả, lại có ai dám dùng nữa.



Chỉ cần Hàn Thế Quân đi lên trên một bước, như vậy Tần Thư Dao sẽ lại đá hắn xuống. Nàng muốn vĩnh viễn dẫm nát Hàn Thế Quân dưới chân mình, để hắn đau khổ.



Tĩnh Nguyệt cầm một đống đồ vật tiến vào, không vui nói: "Vừa rồi Hàn phu nhân đã tới, còn đặc biệt tặng những thứ hậu lễ này đến. Đại phu nhân giữ lại một nửa, lại tặng một ít đến chỗ Tam tiểu thư, hiện tại chỉ còn lại những thứ này!"



Vốn Ngô thị chính là một người tham tài, Ngụy Tử là nha hoàn của Tần Thư Dao, lại làm ra việc này, vốn toàn bộ mấy thứ này đều không đủ để đưa cho Tần Thư Dao.



Tần Thư Dao ngẩng đầu nhìn thoáng qua những đồ vật trong tay Tĩnh Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Trong nhà Ngụy Tử còn có người khác không? Nếu còn thì đưa những thứ đồ này cho nhà bọn họ!"



Tĩnh Nguyệt suy nghĩ một lát mới nói: "Nô tì từng nghe nàng nhắc tới, thật ra trong nhà còn có một mẹ già và một ca ca."



Tần Thư Dao gật đầu: "Vậy đưa những đồ vật này đi!"



Kiếp trước phản bội chủ tử, hãm hại chủ tử mất trong sạch. Thâm cừu đại hận như vậy, nhưng mà sau khi Tần Thư Dao nhìn thấy Ngụy Tử chết thảm, trong lòng lại không có một chút vui sướng nào, ngược lại còn cảm thấy có vài phần đau buồn nhàn nhạt.