Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 94 : Ngô thị vu tội nói trong sạch đã bị vấy bẩn

Ngày đăng: 06:49 19/04/20


Ngô thị nghe nói lập tức hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói: "Chắc chắn bà nhớ con tiểu tiện nhân kia, chỉ là không biết con tiểu tiện nhân kia đã bị hủy trong sạch hay chưa, hoặc là phơi thây ngoài chỗ hoang vu rồi!"



Tuy giọng nói của bà ta nhỏ, nhưng mà bên trong Vinh Thọ Đường này lại rất yên tĩnh, những lời này vừa vặn để Tần lão phu nhân vừa đi ra nghe được.



"Ngươi nói cái gì?" Tần lão phu nhân lạnh mặt, trầm giọng nói.



Vốn Ngô thị cho rằng Tần lão phu nhân mệt mỏi, trờ về phòng nghỉ ngơi, không nghĩ tới tinh thần của bà còn tốt như vậy, hoàn toàn nhìn không ra người đã không ngủ một đêm.



"Không, chỉ là con dâu nghe nói đại tiểu thư còn chưa trở về..." Ngô thị có chút chột dạ nói.



Tần lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Nếu nó còn chưa có trở về, không phải các ngươi đã nghĩ là muốn đuổi nó đi sao?"



Nữ tử chưa lấy chồng một đêm không về, lại không biết ở nơi nào. Cho dù là có trở lại, người ngoài cũng sẽ hoài nghi!



Ngô thị hơi nhíu mày, trong lòng bà ta biết Tần lão phu nhân thiên vị Tần Thư Dao, nhưng mà cũng không cam lòng buông tha cho cơ hội tốt như vậy, cho nên cắn chặt răng, lại nói: "Con dâu cũng là vì thể diện của Tần gia mà suy nghĩ, dù sao đại tiểu thư một đêm không về, nếu việc này truyền ra, sợ lão gia ở trong triều cũng khó làm người!"



Tần lão phu nhân không nhìn bà ta, chỉ cầm lấy ly trà, thổi lá trà nổi ở trên mặt nước, sau đó chậm rãi uống một ngụm, mới nhỏ giọng nói: "Vậy ý của ngươi là?"



"Con dâu đã phái người đi tới chỗ mà đại tiểu thư mất tích để tìm kiếm, chỉ là đến lúc này vẫn chưa trở về sợ là lành ít dữ nhiều. Cho dù là có trở lại... Cũng sợ là bị người làm bẩn trong sạch... Đến lúc đó..." Ngô thị cúi đầu nắm chặt khăn trong tay, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: "Con dâu sợ đại tiểu thư bị kẻ khác làm bẩn trong sạch, giữ lại ở trong phủ cũng chỉ bị người xem thường. Không bằng đưa đến bên trong biệt viện vùng ngoại ô, chúng ta cũng có thể bảo đảm cho cả đời nó áo cơm không lo!"



Tần lão phu nhân nghe vậy cau chặt mày, bà biết Tần Thư Dao một đêm không về, người cao hứng nhất chính là Ngô thị. Chỉ là không nghĩ tới hiện tại nó còn muốn đuổi Tần Thư Dao ra khỏi Tần phủ.




Hoàng Ly lập tức cẩn thận đỡ Tần Thư Dao trở về phòng.



Tần Thư Dao cũng không nguyện lại nhìn thấy đám người Ngô thị, ngày hôm qua nàng đã trải qua một lần sinh tử, cho dù chuyện này có liên quan đến Hoàng hậu, như vậy lúc này Ngô thị và Tần Tuyết Như cũng là bỏ đá xuống giếng, nói không chừng Tần Tuyết Như biết tình hình bên trong.



Ngô thị hư tình giả ý ân cần thăm hỏi vài câu, Tần Tuyết Như cũng mỉm cười hỏi Tần Thư Dao chút chuyện tối hôm qua.



Thế nhưng Tần Thư Dao nói trôi chảy, làm cho bọn họ bắt không được một chút sai lầm nào.



Đợi sau khi bọn Ngô thị đi rồi, Phùng thái y cũng đến.



Đầu tiên là ông ta nhìn trên đùi Tần Thư Dao một chút, thấy trên đùi Tần Thư Dao đã dùng thảo dược đắp lên, lập tức cười nói: "May mắn cô nương dùng dược kịp thời, bằng không đôi chân này cho dù là không phế, sau này đến mùa đông cũng đau đớn không thôi."



Sau khi Phùng thái y xem qua, lại đưa cho Tần Thư Dao một ít đơn thuốc, mới hỏi: "Không biết dược này là ai giúp cô nương đắp lên?"



Còn chưa chờ Tần Thư Dao trả lời, Phùng thái y đã tự nói: "Thảo dược này sinh trưởng ở bên trong vách đá, rất khó ngắt lấy, nhưng mà đắp trên đùi cũng là tốt nhất!"



Tần Thư Dao nghe nói thế nhịn không được nhíu đầu mày, không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục lại có lòng như vậy, lại mạo hiểm vì nàng đi hái thảo dược này. Chỉ là ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên, nói không chừng lúc bắt thỏ hoang đúng lúc gặp được, cho nên mới hái cho Tần Thư Dao.



Sau khi Phùng thái y đi rồi, Tần Thư Dao cũng đã mệt mỏi vô cùng, đêm qua nàng hoàn toàn ngủ không ngon, lại kinh hồn bạt vía, cho nên sau khi uống thuốc, Tần Thư Dao liền nặng nề ngủ say.