[Dịch]Đích Nữ Nhị Tiểu Thư
Chương 66 : Trong kế có kế
Ngày đăng: 23:14 06/09/19
Tứ di nương không phải là người tin Phật, nhưng ngoài mặt vẻ tôn kính tối thiểu nàng ta vẫn phải có, thấy mặc dù Nhị tiểu thư nói cung kính, nhưng trong trong lời nói hàm chứa kia vẫn phát hiện ra nàng chẳng thèm ngó ngàng tới phật, cẩn thận dò xét nói: "Nhị tiểu thư không tin Phật sao?"
"Nếu trên thế gian thật sự có Phật thì vì sao vẫn còn nhiều người giãy giụa trong biển khổ như vậy? Nhân gian dựa vào Phật để trục lợi, Tứ di nương cảm thấy Phật là cái gì? Không phải ta nhằm vào Phật trông coi chúng sinh mà mềm lòng vạn vật, chỉ là nhằm vào những người mượn lý do Phật từ bi mà tới khắp nơi giả danh lừa bịp người khác mà thôi." Vân Lãnh Ca trừng mắt lên, lạnh nhạt đuôi lông mày vẫn quanh quẩn không tiêu tan, nói: "Coi như thật sự có Phật độ vì vui vẻ, thì cũng thật sự sẽ không vì danh lợi mà bước vào thế gian lừa gạt thế nhân."
Trước kia Vân Lãnh Ca không tin những thứ quỷ thần kia chút nào, thần tiên cũng vậy, nhưng việc nàng trùng sinh là chuyện thực không thể thay đổi được, có lẽ trong tối tăm tự có thiên ý, thiên ý có lúc cũng là bởi vì thần tiên cũng từ người bình thường tu luyện thành thần, người cường đại là thần, cho nên nàng cũng không quá phản ứng về cái chết, dù sao có thể trùng sinh trở lại, đáy lòng nàng vẫn là cảm kích.
"Thật sự là Phật tổ hay giả hòa thượng, không phải đợi chúng ta tới đằng trước xem một chút là sáng tỏ sao?" Ánh mắt Vân Lãnh Ca từ biểu tình sáng tỏ của Tứ di nương chuyển hướng lên trời, lẳng lằng nhìn sắc trời yêu dị một hồi, trong giọng nói không mang theo bất kỳ tâm tình gì, lạnh nhạt nói.
"Dạ." Tứ di nương trả lời một tiếng, đi tới trước mặt Vân Lãnh Ca, thấp giọng nói: "Nhị tiểu thư, tỳ thiếp chỉ sợ đây là quỷ kế của Nhị di nương."
Giọng nói của nàng ta hết sức dễ nghe, thì thào nhỏ nhẹ như tình nhân, khéo léo dịu dàng.
"Xóa hai chữ chỉ sợ đi." Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn Tứ di nương rõ ràng còn chưa nói xong, rõ ràng nói, cũng coi như là giải thích khó hiểu của nàng ta.
Tứ di nương không ngờ Vân Lãnh Ca sẽ nói thẳng như thế, biến sắc, trái tim hàng năm ẩn cư trở nên có chút khiếp nhược mơ hồ có chút chột dạ, liền vội vàng hỏi: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Tâm cơ Vạn thị sâu không lường được, thủ đoạn càng thêm ùn ùn, đối phó với người khác sẽ tìm điểm yểu, một kích tất trúng, ban đầu tỳ thiếp chính là nhất thời không quan sát kỹ." Ngừng nói, nghĩ tới những chuyện đã trải qua, mặt Tứ di nương trắng bệch, trong đôi mặt mê người kia thoáng qua nét sợ hãi, chuyện năm đó như âm ảnh vẫn còn khắc sâu vào tim của nàng ta.
"Tính tình Tứ di nương cọ xát mười mấy năm, vẫn còn chưa nghĩ rõ rốt cuộc ngươi thua Nhị di nương ở điểm nào sao?" Vân Lãnh Ca trực tiếp đi thẳng về phía trước, ra bên ngoài chừng vài thước, nghỉ chân dừng lại, nói một câu nhẹ nhàng: "Đổi cách suy nghĩ, nếu ngươi là Nhị di nương, ngươi sẽ làm thế nào? Nếu nàng ta là ngươi, nàng ta sẽ hành động ra sao? Khi ngươi có thể hoàn toàn sờ thấu bản tính của nàng ta, hiểu rõ cách xử sự của nàng ta, ngươi sẽ hiểu."
Dứt lời, liền trực tiếp đi tới Phúc Thọ đường của lão phu nhân, đến cửa viện, Vân Lãnh Ca thấp giọng phân phó bên tai Ngâm Cầm một phên, mắt Ngâm Cầm sáng lên, cáo lui.
Tứ di nương đứng tại chỗ, khóe mắt khẽ động, sắc mặt chợt hồng chợt trắng, trong lúc nhất thời thay đổi nhiều loại màu sắc giống như cầu vồng, vì mấy câu nói của Vân Lãnh Ca mà thất thần, nhưng cũng biết đây là nhị tiểu thư đang đánh thức nàng ta, nếu không dựa vào nàng, người vừa mới bước ra cửa thâm tỏa nặng nề, mà chỉ dựa vào việc hôm nay tướng gia mới sủng ái nàng một ngày mà muốn lật đổ Nhị di nương, thì không thể nghi ngờ chính là người ngu nói mơ.
Gió ngầm trong tướng phủ di chuyển, lay động hoa nhài vừa mới nộ rộ vài ngày trong viện, mùi thơm ngào ngạt, mùi thơm mờ mịt u tối, hút vào trong không khí mãi không tiêu tan.
Một đường đi thẳng, Vân Lãnh Ca bước từng bước nhỏ, mang theo nụ cười phù hợp đi vào Phúc Thọ đường của lão phu nhân, ngước mắt đã thấy hòa thượng trán sáng bóng ngồi bên cạnh phía dưới lão phu nhân.
Áo khoác màu vàng nhạt, quàng áo màu đỏ thắm, đuôi lông mày trắng toát rủ xuống, từ mi thiện mục, trên đầu chấm 12 chấm chứng tỏ trình độ đức cao vọng trọng của hắn, trong giới hòa thượng cũng chia tầng lớp, 12 chấm đại biểu là "giới Bồ Tát" cao nhất trong giới luật.
Vân Bá Nghị ngồi đối diện hòa thượng, trên mặt mang nụ cười khách sáo.
"Tổ mẫu, phụ thân." Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng hành lễ.
Đại đa số nam tử cầu thần bái phật đều giữ lấy cách nhìn ký thác tâm linh, trong đôi mắt trong suốt như làn nước của Vân Lãnh Ca không nhịn được nổi lên ý cười nhàn nhạt, Vân Bá Nghị rõ ràng cho thấy ông ta không tin Chư thiên thần phật, từ trước Nhị di nương vu hãm mình "nước quỷ ám ảnh" liền nhìn ra, còn lão phu nhân thì lại là người tin mà không nghi ngờ, bà ta làm nhiều chuyện xấu, trên tay người thắng trong đại viện nhà cao cửa rộng nào mà không dính máu tươi đáng sợ? Cho nên cũng học thế nhân bái phật muốn cầu một chỗ an ủi tâm linh.
"Lãnh Ca, ngồi bên cạnh phụ thân." Vân Bá Nghị cười quay đầu nói với Vân Lãnh Ca, mặc dù ông ta đã sớm qua ngũ tuần, nhưng vóc người lại không phát phì như mấy người trung niên tầm thường, thân thể cân xứng thon dài, bởi vì là quan văn, trên người con mang theo phong độ nho sĩ đặc biệt của người trí thức, hữu tướng diện mục tuấn lãng của một nước, khó trách năm đó Lâm Tuệ Tâm bị ông ta mê hoặc đến thất điên bát đảo, dù hiện tại cô nương hơi lớn tuổi chưa từng xuất giá ở Đông Dương cũng ôm lòng hảo cảm với ông ta.
Ngươi nào biết phía dưới da mặt một người ôn văn nhĩ nhã như vậy lại ẩn chứa lòng nham hiểm bạc tình quả nghĩa đây?
"Vâng, phụ thân." Vân Lãnh Ca cười dịu dàng, nhẹ nhàng bước về phía trước, ngồi bên cạnh Vân Bá Nghị.
"Lãnh Ca, đây là Tuệ Vân Đại sư Phổ thế tự." Ánh mắt trong ngày thường luôn cười quá mức khôn khéo của lão phu nhân cũng híp cả lên, Tuệ Vân Đại sư chủ đến khiến bà ta cảm thấy rất vui mừng, cho nên mặt đầy vui vẻ giới thiệu cho nàng.
Phổ Thế tự là tự miếu lớn nhất Đông Dương, truyền thừa đã qua trăm năm, thời gian phồn hoa nhất là được Đế Vương tiền nhiệm tôn phong làm Tự Đông Dương quốc, trong lúc nhất thời danh tiếng vô lượng, vượt qua tất cả tự miếu ở Đông Dương, hương khói cường thịnh, mỗi ngày dân chúng cùng quan lại quyền quý tới bái phật xin xâm đếm không xuể, phồn thịnh một triều đại. Mãi đến về sau, khi thái tử lên ngôi, cũng chính là đương kim hoàng thượng kế vị, hắn là người không tin phật, cũng không chủ trương quan viên cùng dân chúng Đông Dương dựa vào suy nghĩ cầu phật trong lòng, cho nên những năm này, Phổ Thế tự dần dần có hiện tượng suy bại, nhưng làm sao Đại tự trăm năm có thể dễ dàng lật đổ trong một buổi sáng được?
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hơn nữa cũng không thiếu số ít dân chúng lao thẳng đến tôn sùng Đại sư trong miếu thành vị thần, cho nến dù Phổ Thế tự không còn rầm rộ như lúc hoàng đế tiền nhiệm, nhưng ảnh hưởng của nó đã xâm nhập lòng người, ở Đông Dươn vẫn được xưng tụng là đệ nhất tự.
Đối diện lão hòa thượng này, quy cách ăn mặc đều không phải là tăng lữ bình thường, vừa từ Phổ Thế tự nguyên viễn lưu trường(1) tới, người trường đức cách xa như thế lại chịu đặt chân vào tướng phủ, làm sao có thể khiến người quen đặt phật trong lòng như lão phu nhân không vui đây?
(1) bắt nguồn xa, dòng chảy dài, sự việc có lai lịch từ xa xưa.
"Tiểu nữ bái kiến Tuệ Vân Đại sư." Đáy mắt Vân Lãnh Ca không gợn sóng, đứng dậy hành