Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 2 : Cuộc đời hoàn toàn khác (Hạ)

Ngày đăng: 11:49 30/04/20


Edit: Quỳnh_ỉn, Huong August



Beta: Huong August



Nước Z, đêm khuya yên tĩnh, một chiếc xe thể thao màu xám bạc chạy tốc độ cao phóng tới một nơi yên tĩnh. Tắt máy, mở cửa xe, một cô gái chậm rãi bước xuống, cô mặc trang phục bó màu đen, vóc dáng cao gầy, đôi chân dài thẳng tắp, eo nhỏ mảnh khảnh, bộ ngực đầy đặn. Cô dựa vào cửa xe, từ trong túi lấy ra một gói thuốc, móc một điếu, ngón tay thon dài trắng nõn kẹp lấy điếu thuốc, tay kia ấn vào bật lửa, đốt, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi phun ra một làn khói.



Ánh mắt cô không hề có tiêu cự, giống như đang suy tư điều gì. Hút xong một điếu, cô đưa tay búi mái tóc lượn sóng màu rượu vang của mình lên đỉnh đầu, lưu loát búi tròn. Khuôn mặt cô không chút son phấn, hồng nhạt khỏe mạnh, bất kỳ đồ mỹ phẩm xa hoa gì cũng không sánh nổi, mắt phượng mở to, cánh mũi cao thẳng, môi anh đào phấn hồng xinh xắn, nếu trong mắt không hiện nét sắc bén và tàn nhẫn, đây tuyệt đối là một cô gái dịu dàng như nước.



Cô giơ tay cắm súng lục vào bên hông, khi cầm lấy phi đao, ánh mắt cô trở nên dịu dàng, cô đưa tay cẩn thận vuốt ve phi đao, nhẹ nhàng nói: “Đồng sự, có lẽ qua đêm nay, vĩnh viễn sẽ không dùng đến cậu nữa, tuy không nỡ, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui.” Nói xong, cô gái lại lấy một thanh lại một thanh phi đao dắt vào bên hông, sau đó suy tính một phen, tính toán những khả năng có thể xảy ra, sau đó dần dần thu thập phương tiện phụ trợ cần thiết.



Tiếp đó, cô nhanh chóng tiến vào trong rừng cây trước mặt.



Đêm đã khuya, trong rừng cây càng thêm âm sâu và u tối, vậy mà cô gái vẫn nhanh chóng tiến lên như cũ, giống như hòa vào làm một với bóng đêm, vì muốn thăm dò, con đường này cô đã tìm hiểu qua nhiều lần. Cô nhẹ nhàng đi ra khỏi khu rừng, bò lên một thân cây cao, không có bất kỳ tiếng động nào, cô gái ngồi trên cành cây, nhìn về phía biệt thự cách đó không xa. Vẻ ngoài tinh xảo, có danh sư thiết kế, bảo vệ nghiêm ngặt, chung quanh biệt thự đều là tường rào cao tám thước, chung quanh tường rào còn có bảo an tuần tra.



Bên trong biệt thự cái gì cần có đều có, xa hoa giàu sang, giống như tiên cảnh ở nhân gian. Tại lầu hai biệt thự, một người phụ nữ mặc áo ngủ nhãn hiệu nổi tiếng nằm đắp mặt trên chiếc sofa cao cấp, tâm trạng buồn chán xem tivi, bên cạnh còn có một người đàn ông ngồi trên sofa đọc báo, bỗng nhiên nhìn thấy một tin khiến hắn ta cảm thấy cực kỳ vui vẻ, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông vẽ lên nụ cười đắc ý, trong biệt thự thật ấm áp tốt đẹp, ít nhất trong mắt người khác là như vậy.


Mà lúc đó, cô mới bảy tuổi ôm em trai chứng kiến tận mắt, sau cùng bọn họ phải trải qua cuộc đời ăn xin suốt mười năm, cho đến năm năm trước gặp được sư phụ, học được một thân bản lĩnh. Cô mang theo em trai trở lại thành lập công ty Sở thị, rốt cuộc tối nay cũng rửa được mối thù.



Nhìn thấy Sở Ca đang chìm trong hồi ức, vừa rồi còn ôn hòa, trên khuôn mặt Sở Dương hiện lên vẻ tàn nhẫn, mà Sở Ca mải đắm chìm trong thế giới của mình căn bản không nhận thấy được.



“Chị, uống cốc nước trước đi, đừng suy nghĩ nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi.” Sở Dương mở lời cắt đứt suy tưởng của Sở Ca.



Sở Ca hồi hồn, nhận lấy nước, dịu dàng nhìn em trai, cầm lấy uống cạn, cô đang muốn mở miệng nói với Sở Dương, đột nhiên bụng quặn đau, Sở Ca mồ hôi rơi như mưa, cô ôm bụng, không thể tin nhìn Sở Dương.



Giờ phút này trên khuôn mặt Sở Dương là nụ cười tàn nhẫn: “Ai bảo chị đoạt lấy Sở thị, Sở thị chỉ có thể là của một mình tôi, tôi chán ghét chị cứ luôn vướng chân vướng tay ở công ty, chị gái yêu quý, cám ơn chị đã thành lập Sở thị, em trai sẽ an táng cho chị thật tốt, ha ha ha ha…” Sở Dương tàn nhẫn cười to.



Sở Ca cười đắng chát, đây chính là em trai cô liều mạng bảo vệ, mới vừa rồi, cô chuẩn bị nói cho hắn biết, cô muốn buông tay, một mình du lịch thế giới, giao hết công ty cho Sở Dương.



Cô đã mệt mỏi lắm rồi, không muốn để tâm vào chuyện gì nữa. Cô chỉ muốn quãng đời còn lại có thể sống một cuộc sống thoải mái vui vẻ, không muốn phải gánh vác bao trách nhiệm, báo thù hận như trước nữa. cô chỉ muốn một cuộc sống an nhàn tĩnh lặng… Tại sao Sở Dương phải làm như vậy



Ánh mắt Sở Ca dần dần mơ hồ, cuối cùng ý thức dần dần biến mất.