Đích Nữ Tàn Phi

Chương 79 : Tiệc sinh thần phong ba (8)

Ngày đăng: 22:10 07/03/21


Nói về tài năng của mình Tiết Phong Linh vô cùng có tự tin để chiến thắng, cho nên nàng tùy tiện đàn một khúc Lương Sơn Cao Thủy, vốn dĩ cảm thấy phần thưởng nằm trong lòng bàn tay thì lúc này nàng lại gặp phải một đối thủ đáng gườm, đối phương cũng lựa chọn cầm nghệ để biểu diễn, so với tiếng đàn của nàng, tiếng đàn của đối phương đàn ra trong trẻo hơn nhiều, chỉ là so với Tiết Liên Kiều thì đúng là kém vài phần. Trong Thượng thư phủ, vũ kỹ của nàng và Tiết Phong Lan bất phân cao thấp, cầm nghệ của Tiết Liên Kiều chính là đứng đầu, sở dĩ Tiết Liên Kiều có tài năng như vậy hết thảy cũng là bởi vì Tam lão gia là một tú tài không màng danh lợi, mặc dù không thể so với tỷ muội các nàng được dạy dỡ tốt nhưng từ nhỏ Tiết Liên Kiều lại được rèn luyện rất nhiều về cầm cùng họa, cho nên Tiết Liên Kiều là người duy nhất trong nhất trong phủ có cầm họa song tuyệt, chỉ là điều này cũng không khiến nàng được Tiết lão thái thái yêu thích.



Nữ tử đó đàn một khúc cầm tuyệt luân, cầm kỹ so với nàng rõ ràng là cao hơn một chút, thái độ của mọi người đối với nàng cũng khác hẳn, lúc này nàng mới biết đối phương là Đại Lý tự khanh tiểu thư, người xếp vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng mỹ nhân Đại Ngụy - Tuyết Yên Nhiên, lần đầu tiên biểu diễn ở một nơi như thế này Tiết Phong Linh tất nhiên không muốn thua cuộc, sau khi biết được thân phận đối phương nàng lại càng không muốn thua, không chỉ vì phần thưởng mà đó còn là danh tiếng của bản thân nàng, nếu nàng có thể chiến thắng Tuyết Yên Nhiên nàng liền có thể đè bẹp đối phương, bảng xếp hạng mỹ nhân sẽ đổi vị trí, sau này mọi người có nhắc đến Tam đại mỹ nhân kinh thành thì nhất định sẽ là Thi Ngôn Quận chúa, Triệu gia tiểu thư và nàng, chứ không phải là Tuyết Yên Nhiên kia.



May mắn là cuộc bình chọn này không chỉ dùng phương pháp bình thường để quyết định người chiến thắng, chỉ cần người được khách quan tặng hoa nhiều nhất thì người đó sẽ là người chiến thắng, một đóa hoa tương đương với một lượng bạc, đối với thiên chi kiêu tử ở nơi này, một lượng bạc một đóa hoa cũng chẳng là gì. Bởi vì thể lệ như vậy cho nên Tiết Phong Linh mới tương kế tựu kế, một người có thể tặng hoa bao nhiêu tùy thích, nói thẳng ra là chỉ cần có tiền liền có thể quyết định người chiến thắng, Tiết Phong Linh muốn tìm một người vì nàng mà bỏ ra vạn lượng, như vậy mới có thể cùng Tuyết Yên Nhiên bất phân thắng bại, tất nhiên điều tiên quyết là đối phương phải là nam nhân, hơn nữa còn là dạng phú thương bỏ vạn lương chỉ như hạt cát, Vương Kim vừa vặn là người như vậy.



Vì muốn chiến thắng, Tiết Phong Linh vô tình hay cố ý mà liếc mắt nhìn Vương Kim, nàng cũng biết người nam nhân này là một tay ăn chơi trác táng, chỉ cần là mỹ nhân hắn đều không chê, so với tài hoa của bản thân Tiết Phong Linh lại càng tự tin với dung mạo của chính mình, gương mặt nàng rất xinh đẹp, đứng cùng một chỗ với Tuyết Yên Nhiên chưa chắc đã thua kém đối phương, chẳng qua là nàng cùng đối phương mỗi người một vẻ, bởi vì Tuyết Yên Nhiên thiên về quyến rũ động lòng người, trong có vẻ càng thêm thành thục có hương vị của nữ nhân nên mới khiến người khác cảm thấy nàng ta xinh đẹp hơn nàng, dù sao nam nhân chính là thích loại hình này. Đúng như kế hoạch, Vương Kim bị dung mạo của nàng cấp mê hoặc, sau đó hắn bỏ ra hơn hai vạn lượng để cho nàng chiến thắng, nhận lấy được phần thưởng Tiết Phong Linh vui vẻ cùng đối phương cười cười nói nói, ngại ngùng nhẹ giọng nói đa tạ, Tuyết Yên Nhiên mặc dù thua nàng nhưng cũng không có tức giận, ánh mắt nhìn nàng vài phần châm biếm, tựa hồ như đã nhìn thấu kế hoạch của nàng khiến Tiết Phong Linh tức giận đến nghẹn người, nhưng cũng bởi vì nàng đánh bại Tuyết Yên Nhiên mà danh tiếng nàng nháy mắt tăng vọt, nàng nằm trong bảng xếp hạng mỹ nhân nhưng vị trí cũng không có thay đổi bao nhiêu, chứng tỏ Tuyết Yên Nhiên không phải loại người có thể dễ dàng đánh bại.



Sau sự kiện đó Vương Kim thường xuyên tặng hoa cho nàng, nhìn bộ dạng của hắn rõ ràng là muốn lấy lòng nàng, bất quá nam nhân quỳ dưới gối nàng không ít, thêm một Vương Kim nàng cũng không quá bận tâm, mặc dù Vương gia có tiền nhưng không có thỏa lấp được hư vinh trong lòng Tiết Phong Linh, thứ nàng muốn ở một nam nhân không đơn giản là tiền tài của đối phương mà còn có quyền lực, huống hồ nam nhân như Vương Kim vốn không xứng với nàng, loại người này chiếm không được mới là tốt nhất. Nàng đối với đối phương duy trì khoảng cách không xa không gần, khiến đối phương không ngừng nảy sinh ảo tưởng nàng là có ý với hắn nhưng phận làm nữ nhi nàng đành phải rụt rè, ai biết được nam nhân này cư nhiên bị ấm đầu, kêu bà mai tới cửa cầu thân, Thượng thư phu nhân tức giận không thôi, danh tiếng của Vương Kim quá thối, rõ ràng là một tay ăn chơi, nàng làm sao vó thể nữ nhi chui đầu vào hố lửa, vì vậy bèn cự tuyệt mối hôn sự này.



Tiết Phong Linh không ngờ Vương Kim lại làm đến mức đó cho nên bèn hẹn hắn ra nói rõ, nàng không muốn cùng hắn dây dưa, nếu không sau này nàng gặp được nam nhân như ý hắn lại đến làm phiền nàng thì phải làm sao, cho nên nên cắt đứt thì cắt đứt, để diệt trừ hậu hoạn. Nàng không có trực tiếp thừa nhận nàng không thích đối phương, nàng khéo léo đưa đẩy đem nguyên nhân nói ra, nào là bản thân nàng còn nhỏ, còn chưa có ý định thành thân, nào là đem vấn đề vứt cho Thượng thư phu nhân, nói là hắn không phải con rể như ý muốn của mẫu thân nàng, sau lại nói đến Tiết gia không xứng vớ Vương gia, thật ra hàm ý là chê Vương gia chỉ có tiền mà không có quyền lực, nàng đem hết thảy mọi thứ đổi thành nàng vốn có ý với hắn nhưng gặp sự phản đối của nhiều phía cho nên lực bất tòng tâm, hai người không thể ở bên nhau là thiên định, sau đó liền chuồn mất, để lại một mình hắn suy nghĩ vẩn vơ.



Tiết Phong Linh nghĩ rằng sau ngày đó Vương Kim đã từ bỏ ý định với nàng, không ngờ nam nhân này như con đỉa giết hoài không chết, cư nhiên nhiều lần chạy đến tìm nàng, may mắn là hắn không có võ công, không thể lẻn vào Tiết phủ, chỉ còn thể ở trên đường chặn đầu nàng, nếu không Tiết Phong Linh thật sự nghi ngờ nửa đêm hắn sẽ lẻn vào khuê phòng tìm nàng. Nhiều lần bị hắn dây dưa Tiết Phong Linh buồn bực không muốn ra ngoài, kể từ khi tham gia cùng Liên Như Nguyệt đi dạo, đó lần cuối cùng nàng cùng hắn gặp nhau, không nghĩ hắn hôm nay hắn lại xuất hiện ở đâu, chỉ sợ là không có chuyện tốt.



“Phong Linh tiểu thư đang nói gì vậy? Nô tì không rõ...” Nha hoàn thấp giọng mở miệng, bởi vì khoảng cách không xa cho nên Tiết Phong Lan có thể nghe thấy rõ lời của đối phương.



Gọi Tiết Phong Linh là Phong Linh tiểu thư, nha hoàn này hẳn là người quen biết nàng ta, bất quá nghĩ lại đối phương là người của Trường Bình Hầu phủ, Tiết Phong Linh lại là khuê mật với Liên Như Nguyệt, người trong phủ biết nàng ta cũng là bình thường, cho nên nhất thời không thể xác nhận được thân phận của đối phương.



“Đừng có giả ngốc, ngươi nghĩ rằng ta không nhìn thấy ngươi cùng hắn thì thầm to nhỏ sao?”



Nha hoàn ngẩng đầu, để lộ sắc mặt tái nhợt, lúc này Tiết Phong Lan mới nhìn rõ dung mạo của đối phương, xem như là thanh tú dễ nhìn, trộn lận trong đám người cũng không có phát hiện ra điểm gì đặc biệt.



“Nói đi, hắn cùng ngươi nói gì?” Tiết Phong Linh lạnh mặt, nếu nàng không biết thì sẽ không có chuyện gì nhưng trùng hợp là Liên Như Nguyệt có việc tìm nha hoàn thiếp thân là Lục La nhưng không thấy, sau đó hai người chia nhau đi tìm, nhìn thấy Lục La cùng Vương Kim đứng một góc nói gì đó nàng mới phát hiện điều khác thường, nếu không chỉ sợ bị người ta tính kế mà còn không hề hay biết.



“Phong Linh tiểu thư... người đừng đem chuyện này nói với tiểu thư được không?” Lục La ngập ngừng, cuối cùng vẫn là quyết định thừa nhận, Tiết Phong Linh không phải là người dễ lừa, huống hồ lại chính mắt nhìn thấy, nàng lấp liếm thế nào cũng không qua mặt được đối phương.



“Ngươi còn biết sợ sao?” Tiết Phong Linh cười lạnh: “Nếu ngươi nói thật ta sẽ suy xét.”



Nàng không có đồng ý cũng không có từ chối, chỉ bảo là suy xét, câu trả lời mơ hồ như vậy Lục La có chút không yên tâm, đây không phải là nói nếu nàng cho đối phương đáp án hài lòng, đối phương sẽ bỏ qua, còn nếu không thì...



“Vương thiếu gia hắn muốn...” Lục La mím môi, nàng đã nhận tiền của Vương Kim, hiện tại khai ra đối phương quả là một hành động không tốt, nhưng Tiết Phong Linh đã biết chuyện, nếu tiếp tục giấu diếm chỉ sợ nàng ta sẽ đi nói với tiểu thư, đến lúc đó nàng chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi Trường Bình Hầu phủ.



Mặc dù tính tình tiểu thư rất khó chịu nhưng thân là nha hoàn bên người tiểu thư nàng cũng được đãi ngộ khác biệt, công việc không quá nhiều, ngoại trừ hầu hạ tiểu thư thì chính là hầu hạ tiểu thư, chỉ cần ngoan ngoãn phục tùng tiểu thư thì nàng nhất định sẽ có cuộc sống tốt, cho nên Lục La không muốn mất đi công việc này, người mà Trường Bình Hầu không cần, có ai dám cần nữa? Bị đuổi ra khổ phủ ngày tháng sau này nàng phải đối mặt sẽ khó khăn hơn rất nhiều, tiền của Vương Kim cũng không thể giúp nàng hưởng thụ cả đời.



“Xem ra ngươi muốn ta đem chuyện này nói ra ngoài nhỉ?” Loại người này Tiết Phong Linh đã gặp qua không ít, nhìn thái độ của đối phương liền biết đối phương đang nghĩ gì.



“Vương thiếu gia hắn muốn nô tì giúp hắn dẫn tiểu thư đi đến gặp hắn...” Thật ra hắn còn muốn nàng hạ dược Tiết Phong Linh nhưng sau đó hắn lại loại bỏ ý nghĩ này bởi vì hắn cảm thấy làm vậy sẽ không thể tận hưởng hết hương vị của mỹ nhân, nhớ đến gương mặt bỉ ổi của đối phương, Lục La trong mắt xẹt qua tia chán ghét.







Tiết Liên Kiều mỉm cười, nếu đã muốn quan tâm Tứ tỷ thì ngại gì mà không dám nói? Thật là một người khẩu thị tâm phi.



“Hạ tiểu thư, Nguyệt tiểu thư...” Tiết Phong Lan lúc này đã được Như Sương đẩy đến chỗ Hạ Nguyệt Lam cùng Nguyệt Viên Viên.



“Phong Lan tỷ tỷ, ngươi gọi ta một tiếng Viên Viên là được rồi, không cần khách khí.” Nguyệt Viên Viên đối mặt với Tiết Phong Lan rõ ràng là vui vẻ hơn so với người khác, điều này Hạ Nguyệt Lam cũng đã nhận ra.



“Như vậy...”



“Viên Viên đã lên tiếng, Phong Lan cũng đừng ngại, chúng ta đều trạc tuổi nhau, ngươi gọi ta một tiếng Nguyệt Lam là được.”



“Hảo.” Tiết Phong Lan gật đầu, xem như chấp nhận cách xưng hô này.



“Lan tỷ tỷ, Linh Vi đâu rồi?” Không thấy bóng dáng của Diệp Linh Vi, Nguyệt Viên Viên liền mở miệng hỏi thăm, tính tình Diệp Linh Vi hào sảng dễ gần, nàng cũng rất thích, nàng cảm thấy nàng cùng đối phương rất hợp nhau.



“Ta cũng đang tìm nàng ấy.”



“Không phải lúc nãy nàng đi chung với tỷ sao?” Nguyệt Viên Viên hơi kinh ngạc.



“Lúc nãy ta đi gặp Như Sương, Linh Vi nói là đến chính viện chờ ta nhưng lại không thấy bóng dáng.”



Nguyệt Viên Viên lúc này mới phát hiện bên cạnh Tiết Phong Lan còn có một người khác, trong khi Hạ Nguyệt Lam sớm đã nhìn thấy đối phương, dù sao các nàng đối với người này cũng không quá xa lạ.



“Như Sương cô nương?”



“Hạ tiểu thư, Nguyệt tiểu thư tốt.”



“Như Sương cô nương không cần khách khí.” Như Sương là tâm phúc bên cạnh Thái hậu, sau cung yến ngày đó tin tức về Như Sương đã được để lộ ra ngoài, mặc dù không biết là ai để lộ nhưng mục đích của đối phương cũng rất rõ ràng chính là khiến Tiết Phong Lan trở thành tâm điểm của sự chú ý, không ngờ Thái hậu lại để Như Sương đến hầu hạ Tiết Phong Lan, quả nhiên là Thái hậu đối xử với Tiết Phong Lan quá đặc biệt, đặc biệt đến mức khiến Lam Thuần Ngọc cũng nhịn không được mà ganh ghét.



Thái độ của Lam Thuần Ngọc lúc nãy đối với Tiết Phong Lan tất cả mọi người đều thấy được, chỉ là nguyên nhân sâu xa trong đó chưa chắc có người nhìn ra, bất quá Hạ Nguyệt Lam lại có một suy nghĩ khác về chuyện này. Tiết Phong Lan cùng Lam Thuần Ngọc chưa bao giờ gặp mặt, hôm nay là lần gặp mặt đầu tiên vậy mà Lam Thuần Ngọc lại làm khó dễ đối phương hết lần này đến lần khác, nói hai người không có mâu thuẫn sợ là không có ai tin tưởng, chính là một người sống trong hoàng thành xa hoa, một người luôn nhốt mình ở trong phủ, hai người không có cơ hội gặp nhau thì làm sao mà lại phát sinh mâu thuẫn được? Lời giải có lẽ là nằm ở tin đồn gần đây về Tiết Phong Lan, Thái hậu là người lạnh nhạt, chuyện này tất cả mọi người đều biết, nghe nói là trước kia tính tình của Thái hậu không có như vậy, sau khi Tiên hoàng mất đi, Thái hậu suốt ngày nhốt mình trong cung điện để niệm kinh cầu phúc, ngày càng cách xa trần thế, ngay cả đối với Ngụy đế thái độ của Thái hậu cũng không tốt hơn bao nhiêu, hiện tại lại xuất hiện một tin đồn có người người nhận được ân sủng của Thái hậu, Lam Thuần Ngọc thân là thân cháu gái, quan tâm một chút là điều bình thường.



Nghe Hạ Nguyệt Lam cùng Như Sương chào hỏi, Nguyệt Viên Viên lúc này mới phát hiện ra đối phương là người xuất hiện trong cung yến ngày đó, còn ra mặt chỉ tội Lam An Khánh là người trộm miếng ngọc bội của Lam Thuần Ngọc, nghe nói đối phương là người của Thái hậu.



“Phong Lan tìm Diệp tiểu thư có việc gì sao?” Nhìn Tiết Phong Lan để lộ thần sắc nghiêm trọng khi nghe thấy câu trả lời của Nguyệt Viên Viên, mặc dù rất nhanh bị đối phương giấu đi nhưng vẫn bị nàng phát hiện.



“Cũng không có chuyện gì quan trọng, ta định thỉnh giáo nàng về một chút dược liệu có ích cho đôi chân của ta mà thôi.”



“Lan tỷ tỷ cũng đừng quá lo lắng, có lẽ là nàng ấy đi đâu đó một lát rồi sẽ quay lại.”



“Mong là như vậy.”



“Hạ tiểu thư, Hạ Thái phó cho gọi người đến đại sảnh.” Lúc này có một nha hoàn xuất hiện trước mặt mấy người, Hạ Nguyệt Lam liền biết là vó liên quan đến chuyện đó, nàng đã nói trăm ngàn lần rồi mà vẫn bắt nàng nói, bất quá trưởng bối cho gọi tiểu bối như nàng không thể không nghe, bất đắc dĩ nói một câu rồi đi trước.