Đích Nữ Tàn Phi

Chương 79 : Tiệc sinh thần phong ba (12)

Ngày đăng: 22:10 07/03/21


Diệp phu nhân nhận được tin tức liền lập tức chạy đến biệt viện phía Tây, theo sau là Trường Bình Hầu phu nhân, hai người bọn họ vốn đang ở trong phòng trò chuyện, còn đang nhắc đến Diệp Linh Vi sao còn chưa trở về thì lúc này Như Sương đột nhiên cầu kiến, nghe tin nữ nhi gặp chuyện không may, Diệp phu nhân chẳng quan tâm lễ nghi mà một đường chạy thẳng đến đây, Trường Bình Hầu phu nhân thấy thế thầm than không tốt, nơi này là Trường Bình Hầu phủ, nếu Diệp Linh Vi ở nơi này xảy ra chuyện gì thì khó tránh khỏi liên quan đến Liên gia các nàng, đối với Diệp gia và Liên gia đều không tốt, vì vậy nàng cũng nhanh chóng đuổi theo.



Đến nơi nhìn thấy nữ nhi đang đứng đó, sắc mặt nàng liền trở nên vô cùng khó coi, y phục trên người Diệp Linh Vi lúc này hỗn loạn, đầu tóc rối tung, trên trán còn bị thương, vết thương đang không ngừng chảy máu, bộ dạng vô cùng chật vật, nếu nói nàng không có xảy ra chuyện gì chỉ sợ không có mấy ai tin tưởng. Bộ dạng của Diệp Linh Vi như vậy thành công khiến Diệp phu nhân hoảng sợ, nàng không thể tin vào đôi mắt của bản thân, nữ nhi ngày thương hoạt bát đáng yêu sao hiện tại lại thành ra như vậy? Thân là mẫu thân, nhìn thấy nữ nhi như vậy đáy lòng nàng liền đau như cắt, lập tức đến bên cạnh ôm lấy nữ nhi vào lòng, xem xét nữ nhi có bị làm sao không, mà Diệp Linh Vi vừa nhìn thấy Diệp phu nhân, mọi uất ức mà nàng dồn nén đột nhiên dâng trào, cảm giác ủy khuất khiến nàng phải khóc nấc lên.



“Linh Vi, con không sao chứ?” Diệp phu nhân vỗ vai nữ nhi, nhẹ giọng an ủi, nữ nhi của nàng được nâng niu từ nhỏ, sủng ái từ tâm can, chưa bao giờ phải chịu ủy khuất, hiện tại lại khóc đến đáng thương như vậy, chỉ sợ là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi!



“Nương ô...” Nhẫn nhịn nãy giờ rốt cuộc Diệp Linh Vi cũng khóc lên, nàng rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu nữ chưa hiểu sự đời, vô tình bị người khác tính kế, suốt nữa mất đi trong sạch, nàng có thể bình tĩnh đối phó với Vương Kim, lại có thể bình tĩnh phân tích mọi chuyện trước mặt Tiết Phong Lan, đó là bởi vì nàng có người nương tựa, nàng chỉ thể dựa vào bản thân mình, nhưng ở trước mặt Diệp phu nhân nàng mới có thể để lộ vẻ yếu đuối của chính mình, bởi vì đối phương là mẫu thân của nàng.



Diệp Linh Vi lớn lên dưới sự sủng ái của phụ mẫu, trong lòng nàng không ai có thể đánh đồng với phụ mẫu của nàng, ngay cả tướng công tương lai cũng không thể, bởi vì Diệp gia là nơi duy nhất nàng có thể dựa vào, nếu không có Diệp gia bảo vệ, sau này nàng dù có lấy một tấm chồng tốt thì chưa chắc có một ngày đối phương sẽ không bỏ nàng, nếu đối phương bỏ nàng thì nàng chỉ có một nơi để nương tựa đó chính là Diệp gia, ở trước mặt người ngoài nàng có thể gồng mình tỏ ra kiên cường nhưng ở trước mặt người thân, Diệp Linh Vi cảm thấy bản thân vô cùng yếu đuối.



“Linh Vi, nữ nhi đừng khóc, ngoan nào...” Nước mắt Diệp Linh Vi chẳng khác nào từng nhát dao đâm vào tim của Diệp phu nhân, nàng một bên an ủi nữ nhi đồng thời cũng không quên hỏi chuyện: “Linh Vi, nói cho ta, con có bị làm sao không?”



“Nương... con...” Diệp Linh Vi mím môi, gương mặt vốn đã tái nhợt, hiện tại lại nước mắt giàn giụa, nhìn qua vô cùng đáng thương.



“Linh Vi ngoan, đừng khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp phu nhân kiên nhẫn mở miệng, mặc dù trong lòng nàng cũng vô cùng sốt ruột nhưng nàng biết, trong trường hợp này không thể gấp gáp được, nếu không không thể khiến nữ nhi bình tĩnh trở lại mà nàng cũng bị mất bình tĩnh.



“Con... con không sao...” Diệp Linh lắc đầu, thấy mẫu thân rõ ràng rất lo lắng cho nàng nhưng vẫn kiên nhẫn an ủi, giúp nàng lấy lại bình tĩnh thì tâm tình của nàng cũng tốt lên rất nhiều.



“Chuyện là...” Diệp Linh Vi kể lại đầu đuôi câu chuyện, lúc đầu sắc mặt mọi người rất bình thường nhưng sau đó vẻ mặt mọi từ từ biến đổi, kinh ngạc rồi chuyển âu khiếp sợ, thậm chí là không thể tin tưởng được, cho dù khó tin thế nào thì nhìn thấy Diệp Linh Vi như vậy mọi người cũng đều biết lời của nàng là sự thật.



“Con... con cũng không rõ ràng lắm vì sao hắn lại cứ nhào vào người con, thậm chí còn nói những đều vô cùng vô lí...” Nói đến đây Diệp Linh Vi lại bắt đầu nức nở: “Nương, hắn mặc dù không có chạm vào con nhưng mà lại nói những lời hủy hoại thanh danh của con... con thật sự... thật sự không có mặt mũi gặp người khác...”



“Linh Vi, nữ nhi đáng thương của nương, đừng khóc nữa, nương nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con...”



Trường Bình Hầu phu nhân càng nghe càng chau mày, sự việc ngày hôm nay mặc dù Diệp Linh Vi không có mệnh hệ gì nhưng suýt nữa mất đi trong sạch, chuyện này còn xảy ra ở Trường Bình Hầu phủ, tránh không khỏi cùng các nàng có liên quan, nếu lúc nãy Diệp phu nhân không có nói ra những lời đó thì sự việc sẽ giải quyết dễ dàng hơn, dù sao hôm nay là sinh thần của nữ nhi, Trường Bình Hầu phu nhân tất nhiên không muốn ồn ào đến mọi người, để lại một ấn tượng xấu trong tiệc sinh thần của nữ nhi, bất quá hiện tại Diệp phu nhân đã kiên quyết nói như vậy, chuyện này xem ra khó mà giải quyết một cách êm đẹp, chính là điều nàng bận tâm là... nam nhân có ý đồ càn rỡ như vậy với Diệp Linh Vi là ai?!





“Xảo Xảo to gan, ngươi có biết tội không?!” Giọng của Trường Bình Hầu phu nhân đột nhiên trở nên bén nhọn khiến người có tật giật mình như Xảo Xảo không khỏi hoảng sợ quỳ xuống: “Phu... phu nhân, nô tì thật sự... thật sự không biết bản thân đã làm ra chuyện gì nên tội.”



“Ngươi không làm chuyện gì nên tội? Ngươi có dám thề với thần linh hay không?” Trường Bình Hầu phu nhân rất ít khi tức giận nhưng một khi nàng đã nổi trận lôi đình lên rồi thì bất kì ai cũng không thể ngăn cản.



“Xảo Xảo, nể tình ngươi là người trong viện của ta, ta sẽ cho ngươi cơ hội giải thích, thành thật sẽ được khoan hồng.” Chuyện này ảnh hưởng đến danh dự của ba nhà Liên - Tiết - Diệp, nếu thật sự có liên quan đến Xảo Xảo thì mặt mũi của nàng chỉ sợ là mất sạch, từ xưa đã có câu “Thượng bất chính, hạ tất loạn” dạy dỗ ra một nha hoàn như Xảo Xảo, mọi người sẽ nghĩ nàng là một người thế nào? Vinh Ninh Quận chúa của Vĩnh Vương phủ, phu nhân của Trường Bình Hầu phủ, nàng là một người kiêu ngạo, thanh danh cùng mặt mũi của nàng không phải tùy tiện để một nha hoàn phá hoại.



“Nô tì... nô tì thật sự không có làm gì cả, cầu phu nhân tin tưởng!” Xảo Xảo cắn răng, quyết định không nói, không phải là nàng muốn bảo vệ Lục La mà là nàng muốn bảo vệ tính mạng của mình, hiện tại phu nhân tức giận như vậy, cho dù nàng nói thật thì phu nhân đã chưa chắc buông tha cho nàng, không bằng để nàng không thừa nhận.



“Ngươi nói ngươi không làm gì, vì sao lại nói dối?” Diệp phu nhân thấy Xảo Xảo kiên quyết không chịu thừa nhận nàng cùng lười cùng nàng ta nói lời vô nghĩa, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Linh Vi bảo là trên đường ngươi đưa nàng đến khách phòng thì gặp một nha hoàn, nàng lấy cứ khách phòng đã không còn phòng trống mà đưa Linh Vi đi, vì sao ngươi lại nói rằng Linh Vi đã biết đường, cho nên không cần ngươi đưa?”



“Nô tì... vốn dĩ chính là như vậy.” Xảo Xảo cắn môi: “Nô tì vốn còn chưa đưa Diệp tiểu thư ra khỏi viện, nha hoàn gì đó, nô tì không rõ Diệp phu nhân đang nói gì.”



“Vậy còn chuyện của Phong Lan?” Diệp Linh Vi cũng chịu hết nổi, rõ ràng lời nàng nói là thật, nàng mới là người bị hại, vậy mà hiện tại Xảo Xảo lại bày ra bộ dạng vô tội này, là muốn chứng minh bản thân nàng ta trong sạch, nàng đổ tội cho nàng ta ư?



Đường đường là tiểu thư của Thái Y viện, nàng cần gì phải đổ tội cho một nha hoàn thấp kém như Xảo Xảo?!



“Rõ ràng ta không có hẹn Phong Lan ở hoa viên, vì sao ngươi lại nói dối với Phong Lan, dẫn dụ nàng đến hoa viên?” Tiết Phong Lan vì đi tìm kiếm nàng mà tin lời của Xảo Xảo, suýt nữa xảy ra chuyện không may, nghĩ đến đây đáy lòng nàng lại cảm thấy tự trách.



“Cái đó... nô tì là dựa vào lời của Diệp tiểu thư mà nói, hoàn toàn không rõ Diệp tiểu thư có ý gì.”



“Ngươi... ngươi còn không mau nói thật!” Trường Bình Hầu phu nhân bên cạnh cũng bị chọc tức không nhẹ.



“Lời nô tì nói là thật, xin phu nhân minh giám.”



“Ngươi không nhận cũng không sao, dù sao ta cũng có nhân chứng chứng minh lời của ngươi là nói dối.” Tiết Phong Lan im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng mở miệng.



Xảo Xảo kinh ngạc ngẩng đầu, trong lòng thầm than không tốt!