Đích Nữ Tàn Phi

Chương 12 : Đòi lại những thứ thuộc về bản thân

Ngày đăng: 18:37 30/04/20


“Nếu đã là mượn… Vậy thì xin lão phu nhân phải trả lại rồi…” Như Sương im lặng nãy giờ lúc này mới mở miệng nói. Lời của nàng khiến không ít người kinh ngạc, muốn bọn họ trả lại những thứ mà bọn họ lấy của Tiết Phong Lan? Như vậy đâu có được, mặc dù ngoài miệng nói là ‘mượn’ nhưng thật ra trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ, ‘mượn’ này là mượn không trả. Vậy mà hiện tại Như Sương lại bảo bọn họ trả lại… Không ít người sắc mặt khó coi, tựa hồ không cam lòng nhưng lại không dám mở miệng. Dù sao ở Thượng thư phủ bọn họ chỉ là di nương, nếu nói về địa vị thì thua xa Như Sương cùng Như Ngọc, bọn họ, mặc dù là nha hoàn nhưng lại là nha hoàn của Thái hậu, ít nhiều gì cũng kiêng kỵ đôi phần.



“Cái gì…?” Lão thái thái trợn mắt kinh ngạc, không thể tin nhìn Như Sương. Bảo nàng trả lại những thứ đã lấy từ tay của nha đầu Tiết Phong Lan, chuyện này nàng làm sao có thể? Phải biết rằng đồ nàng lấy từ tay Tiết Phong Lan là của Thái hậu ban cho, một món rẻ nhất cũng đáng giá mấy ngàn lượng, mà nàng thì lấy không ít… Lão thái thái đau đầu không thôi, nếu tính toán kĩ lưỡng… Chỉ sợ lên đến mấy vạn lượng hoàng kim đấy! Chỉ nghĩ thôi mà cũng cảm thấy sợ rồi…



“’Mượn’ đồ phải trả là chuyện thường tình, cớ sao lão phu nhân lại kinh ngạc như thế?!” Như Ngọc bên cạnh mở miệng, giọng nói có phần châm chọc, nhìn vẻ mặt này của bọn họ, hẳn là không muốn trả đồ đây mà! Bất quá có nàng cùng Như Sương ở đây, bọn họ đừng nghĩ sẽ lợi dụng Tiết Phong Lan, hay lấy đồ vật mà Thái hậu ban chiếm làm của riêng!



Nhắc đến Tiết Phong Lan, Như Ngọc không khỏi liếc mắt nhìn nữ hài đang cúi đầu ngồi trên ghế, bởi vì nàng cúi đầu nên mái tóc che mất gương mặt của nữ hài khiến người khác không nhìn thấy được cảm xúc của nàng. Chỉ thấy đôi môi nhỏ bị nàng cắn đến bật máu, trên người lại tỏa ra mùi vị bi thương, điều này khiến người khác không khỏi suy nghĩ nàng đang phải chịu uất ức. Tất nhiên trong số đó không có Như Ngọc nàng, dù sao Như Ngọc cũng không phải loại người ngu ngốc, làm sao nàng có thể tin Tiết Phong Lan sẽ thương tâm vì những lời nói đó của lão thái thái?! Hơn nữa nàng có thể khẳng định, đối với vị tổ mẫu này Tiết Phong Lan phải nói là không đặt vào mắt, nếu không tại sao lại đề cập chuyện bọn họ ‘mượn’ đồ của Thái hậu ban cho nàng đến trước mắt nàng cùng Như Sương?!




Lời nói của Như Sương khiến mọi người không khỏi bất an, dường như bọn họ cũng cảm thấy điều gì đó bất ổn, lúc này nghe thấy lời nói của Như Sương càng cảm thấy kì lạ. Vốn chỉ là một nha hoàn đưa lễ vật của Thái hậu, cho dù nàng ta là nha hoàn của Thái hậu cũng không thể bắt bọn họ trả lại lễ vật cho Tiết Phong Lan, nhưng mà hai nha hoàn này lại xen vào chuyện này, điều này khiến người khác cảm thấy không ổn.



“Như Sương cùng Như Ngọc phụng lệnh Thái hậu, từ giờ sẽ trở thành nha hoàn của Tứ tiểu thư, thay Thái hậu ở bên cạnh chăm sóc cho Tứ tiểu thư… Hơn nữa trước khi đến đây, Tứ tiểu thư đã từng nói với Thái hậu là chưa bao giờ đụng đến lễ vật mà Thái hậu ban thưởng nên Thái hậu lấy làm lạ, sai nô tỳ kiểm tra lễ vật mà Thái hậu ban thưởng cho Tứ tiểu thư bao năm qua, nếu thiếu món nào Thái hậu chắc chắn sẽ không tha cho chúng nô tỳ… Vì vậy, xin lão phu nhân hãy trả lại những thứ người đã ‘mượn’ của Tứ tiểu thư!”



Tiết Phong Lan trong lòng cười trộm, nàng đang đợi lời nói này của Như Sương a, câu nói này không chỉ biểu hiện rõ Như Sương cùng Như Ngọc sẽ nhận làm chủ tử mà còn đòi lại những thứ bọn họ lấy của nàng, một món cũng không thể thiếu! Tất nhiên nếu bọn họ không giao ra, chuyện này truyền đến tai Thái hậu, chỉ sợ bọn họ sống không được lâu. Mặc dù nàng biết Thái hậu không có nói những lời như vậy nhưng nàng rất vui vẻ, có Như Sương cùng Như Ngọc ở đây, nàng không cần xen vào chuyện này, cứ để nàng đóng vai đứa cháu ngoan đi vậy!