Đích Nữ Tàn Phi

Chương 88 : Săn thú mùa xuân (6)

Ngày đăng: 22:11 07/03/21


An Nam Tướng quân cũng là quan nhị phẩm, nếu xét về cấp bậc thì cùng với Lễ bộ Thượng thư phủ xem như là ngang hàng vai vế, yêu cầu nhường đường cũng không phải là rất quá đáng, bất quá điều khiến Tiết Lan Hương không vui chính là săn thú năm nay có nhiều người tham gia hơn năm trước, phần lớn người tham gia đều là các nữ tử cùng trang lứa, phu nhân của các quý phủ cũng không có đi cùng nữa mà giao lại mọi chuyện có nhi tử nữ nhi quyết định, cũng bởi vì lý do này mà săn thú mùa xuân năm nay nội tình có chút phức tạp hơn so với mọi năm.



Tiết Lan Hương bị đẩy vào tình thế tiến thối lưỡng nan, nội tâm nàng kỳ thực không muốn nhường một chút nào, thời tiết lúc này đã cuối xuân, không khí bên ngoài cũng không còn mát mẻ như trước nữa mà thay vào đó là những cơn gió mang theo hơi thở ấm áp của mùa hạ, ngồi đợi một hai khắc thì không có vấn đề gì nhưng ngồi đợi một hai canh giờ thì đúng là phiền toái lớn, chưa nói đến trong xe ngựa lại chật chội, không thể ở trong này quá lâu, ở bên ngoài ánh nắng lại chói chang, một đám tiểu thư khuê các được nuông chiều từ nhỏ tự nhiên là không muốn chịu khổ, bản thân Tiết Lan Hương cũng vậy. Nhưng lí trí của nàng không ngừng nhắc nhở, đây không phải lần đầu tiên nàng tham gia săn thú, có kinh nghiệm từ lần trước nàng hiển nhiên biết săn thú mùa xuân không hề đơn giản như bề ngoài, mọi người đều ôm mục đích đến tham gia săn thú, một đám nữ nhân liễu yếu đào tơ cầm cung còn không nổi thì làm sao có thể cưỡi ngựa đi săn, bất quá cũng chỉ là đứng bên cạnh cổ vũ một đám nam nhân, từ đó lựa chọn ra ý trung nhân tương lai của mình mà thôi, huống hồ những người tham gia săn thú nếu không phải là hoàng thân quốc thích thì cũng là quan lại ngũ phẩm trở lên, mặc kệ là ai thì thân phận cũng đều bất phàm, tương lai ất có việc phải nhờ cho nên nàng không thể tùy tiện đắc tội với đối phương được.



Tiết Lan Hương thở dài, nhớ đến lời dặn của Tiết lão thái thái là phải tạo quan hệ tốt với mọi người chứ không phải là đắc tội với người khác, vì vậy khi nàng định bảo Thanh Trúc cho xa phu nhường đường thì một giọng nói đã đi trước cướp lời: "Không nhường."



Tiết Lan Hương hơi sửng sốt, đôi mắt nghi hoặc nhìn Tiết Phong Lan, nàng ta từ đầu chí cuối đều im lặng ngồi bên, không hề lên tiếng, bộ dạng như không muốn xen vào, hiện tại sao đột nhiên lại...



"Tứ muội..."



Không chỉ Tiết Lan Hương sửng sốt mà nha hoàn bên ngoài cũng sửng sốt, không nghĩ đối phương lại trực tiếp cự tuyệt, nàng theo bản năng liếc nhìn người vừa lên tiếng, không nhìn thì thôi vừa nhìn nha hoàn liền có chút xấu hổ cúi đầu, săn thú mùa xuân không hổ là săn thú mùa xuân, một đám tuấn nam mỹ nữ chính là đợi thời khắc này mà xuất hiện.



"Vị tiểu thư này, nô tì biết yêu cầu này có chút quá phận nhưng chủ tử nhà nô tì thật sự chịu không được cái nóng như thế này..." Nha hoàn uyển chuyển mở miệng, mong có thể thuyết phục được đối phương, dù sao Ngũ Thanh Lan ở bên kia còn đang chờ bộc phát đâu, nếu nàng không mang tin tức tốt mang về chỉ sợ hôm nay lại có chuyện.



"Nếu tiểu thư chủ động nhường đường chủ tử nhà nô tì nhất định sẽ ghi nhớ chuyện này, An Nam Tướng quân phủ ất sẽ có chỗ hậu tạ..."



Tiết Lan Hương không tiếng động nhướng mày, nha hoàn này cũng thông minh lắm, còn biết lấy An Nam Tướng quân phủ ra hù dọa bọn họ, ngoài mặt là nói sẽ hậu tạ nhưng ẩn ý lại là uy hiếp, mà tất nhiên nếu hôm nay bọn họ chủ động nhường đường tự nhiên sau này gặp mặt An Nam Tướng quân phủ bên kia đối với Lễ bộ Thượng thư phủ cũng khách khí hơn một chút, dù sao Ngũ Thanh Lan cũng là viên ngọc quý của An Nam Tướng quân phủ, có thể tạo quan hệ tốt với nàng ta thì cũng đồng nghĩa với việc làm bạn với An Nam Tướng quân phủ.



"Biết là quá phận còn đưa ra yêu cầu? Chủ tử nhà ngươi cũng quá đề cao chính mình đi?" Tiết Phong Lan lạnh lùng liếc mắt nhìn nha hoàn trước mặt, đôi mắt trong suốt hiện lên hàn ý, nàng từ phía trên nhìn xuống, một bộ dạng cao cao tại thượng khiến người khác không tự giác mà cúi đầu.



"An Nam Tướng quân cùng Lễ bộ Thượng thư đều là quan nhị phẩm, đã đồng cấp thì dựa vào đây bắt chúng ta phải nhường?"



Nha hoàn mím môi, không nói nên lời, nàng biết ẩn ý trong lời nói của Tiết Phong Lan còn chưa có nói ra hết, chính là mặc dù hai bên đều đồng cấp bậc ngang nhau nhưng việc sắp xếp xe ngựa của An Nam Tướng quân ở phía sau Lễ bộ Thượng thư cũng chứng tỏ cấp bậc của An Nam Tướng quân không bằng Lễ bộ Thượng thư, nếu đã thấp hơn, cho dù chỉ là một chút đi chăng nữa thì tự nhiên cũng không thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, muốn người của Lễ bộ Thượng thư nhường chỗ cho mình.



"Chủ tử nhà ngươi hẳn cũng nên biết, ở phía trước còn có mấy chiếc xe ngựa đang đợi đến lượt mình đâu, cho dù ta có nhường vị trí cho nàng thì chưa chắc gì nàng đã có thể vào lều trước được, như vậy hà tấc gì bắt chúng ta phải nhường đâu?"



Nha hoàn cúi thấp đầu, không dám mở miệng nói thêm một lời nào, vị tiểu thư của Lễ bộ Thượng thư phủ này đúng là lợi hại, lời nói sắc bén khiến người khác không thể đáp trả được.



"Thời tiết nóng nực thì xuống xe mà ngồi đợi, bên ngoài nắng quá thì lấy ô mà che, bất kì ai trong chúng ta cũng hiểu được giai đoạn đầu của săn thú mùa xuân chính là như vậy, mọi người đều mệt mỏi cũng phải nên thông cảm cho nhau một chút, không phải sao?"



"Là, là... tiểu thư nói rất đúng..." Nha hoàn lần nữa cúi đầu thi lễ, đem phép tắc của một nha hoàn thực hiện tốt nhất có thể khiến người khác không thể bắt bẻ.



"Nô tì sẽ báo lại với chủ tử nhà nô tì, làm phiền các vị rồi."



Nha hoàn đi rồi, không khí bên này liền khôi phục như cũ, chỉ là so với trước lại áp lực hơn rất nhiều, giống như đang đợi thứ gì đó bộc phát ra vậy.



"Tứ muội, trước khi ra cửa tổ mẫu đã dặn dò chúng ta không nên đắc tội với bất kì ai trong đây..." Tiết Lan Hương nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, trước đó mấy ngày Tiết lão thái thái còn cho gọi nàng đến Thọ Minh Trạch dặn dò đủ thứ liên quan đến săn thú mùa xuân, nàng không tin Tiết Phong Lan không được Tiết lão thái thái dạy dỗ.



"Tỷ cũng nghĩ nhường?" Tiết Phong Lan liếc mắt nhìn Tiết Lan Hương, thần sắc lãnh đạm không nhìn ra hỉ giận.



"Ta tự nhiên là không muốn..." Lần trước nàng ngồi đợi gần nửa canh giờ mới có thể tiến vào lều trại, cũng bởi vì có Liên Như Nguyệt tọa trấn nên một đám người phía sau mới an ổn đợi đến lượt mình mà không tiến lên làm phiền, năm nay không có Tiết Phong Linh tham gia, quan hệ giữa Tiết gia cùng Liên gia đột nhiên trở nên vi diệu khiến Tiết Lan Hương không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng vì vậy mà rước lấy không ít phiền toái, cũng giống như vị Ngũ tiểu thư của An Nam Tướng quân phủ vậy, năm trước cũng không có thấy người này tham gia, chỉ sợ là mới tham gia lần đầu, nếu không làm sao lại dám kiêu ngạo muốn người khác nhường đường cơ chứ?!







Quần chúng ăn dưa bên này lại bắt đầu bàn tán, Vệ Thanh Hoan cũng kéo Tuyết Yên Nhiên gia nhập tranh luận.



"Yên Nhiên, ngươi nói nàng có nhường không?"



"Nếu nàng không nhường thì chính là muốn đắc tội An Nam Tướng quân phủ." Tuyết Yên Nhiên liếc mắt nhìn chiếc xe ngựa của Lễ bộ Thượng thư phủ ở đằng kia, lạnh nhạt đáp.



"An Nam Tướng quân cùng Lễ bộ Thượng thư đều là quan nhị phẩm, chắc gì bên này đã thua bên kia đâu?" Vệ Thanh Hoan không cho là đúng mở miệng, cả hai nhà Tiết gia cùng Ngũ gia đều là gia tộc lớn, trong triều lại cùng là quan hàng nhị phẩm đức cao vọng trọng, nếu nói về thế lực thì chắc gì Tiết gia đã thua kém Ngũ gia, vì sao vào miệng Tuyết Yên Nhiên Tiết Lan Hương lại nằm ở thế hạ phong trong khi Ngũ Thanh Lan lại là người đưa ra yêu cầu vô lí?



"Mặc dù Ngũ Thanh Lan là người gây sự trước nhưng ở sau nàng có An Nam Tướng quân phủ chống lưng, nàng tự nhiên không sợ hãi." Tuyết Yên Nhiên vạch trần sự do dự của Tiết Lan Hương: "Còn vị kia, theo như ta được biết nàng chẳng qua chỉ là đích nữ nhị phòng của Lễ bộ Thượng thư phủ, nếu so về thân phận thì đúng là thấp hơn Ngũ Thanh Lan một bậc." Đó cũng là lý do vì sao mặc dù Tiết Lan Hương từ chối Ngũ Thanh Lan nhưng thái độ lại do dự không dứt khoác, là bởi vì e ngại thân phận của đối phương, Tiết Lan Hương mặc dù là Nhị tiểu thư của Tiết gia nhưng chẳng qua cũng chỉ là đích nữ của nhị phòng, bản thân nàng làm việc không đủ tư cách để đại diện cho cả Lễ bộ Thượng thư phủ, nhưng Ngũ Thanh Lan thì khác, nàng ta là đích nữ của An Nam Tướng quân, là tiểu thư được sủng ái nhất Ngũ gia, cho dù nàng ta có làm gì thì cũng có An Nam Tướng quân cùng Ngũ gia đứng phía sau làm chỗ dựa, cho nên nàng ta mới có thể kiêu ngạo như vậy.



"A, thảo nào..."



"Còn đứng trơ ra đó làm gì? Mau cho người của ngươi nhường đường đi." Ngũ Thanh Lan dương dương tự đắc nhìn người trước mặt, rốt cuộc cũng có thể lấy lại phong phạm vốn có của bản thân, nàng cũng không sợ đối phương sẽ không nghe lời của nàng, bởi vì lời nghị luận xung quanh nàng đều nghe thấy mồng một, rõ ràng nữ tử trước mắt không có quyền thay Lễ bộ Thượng thư phủ đưa ra quyết định, tự nhiên sẽ không dám đắc tội nàng.



Tâm tình Tiết Lan Hương thập phần phức tạp, hiển nhiên nàng cũng nghe những lời nghị luận xung quanh của đám người, điều buồn bực hơn là Tuyết Yên Nhiên lại phân tích vô cùng đúng, khiến nàng không thể nào phản bác lại, nếu đổi lại là Tiết Phong Linh thì nàng ta có tư cách cùng Ngũ Thanh Lan tranh chấp, cho dù nàng ta không nhường, đắc tội An Nam Tướng quân phủ đi chăng nữa thì nàng ta vẫn sẽ không bị mắng, bởi vì có Tiết gia phía sau chống đỡ cho nàng ta, nhưng nàng lại không giống vậy, nếu nàng đắc tội với Ngũ gia, người của Tiết gia sẽ không giúp nàng. Tiết Lan Hương thở hắt ra một hơi, vừa nãy khi nha hoàn của đối phương đến kêu nhường nàng đã từ chối, hiện tại khi Ngũ Thanh Lan xuất đầu nàng lại nhường, chẳng phải cho thấy nàng sợ nàng ta sao, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì nàng còn mặt mũi đi gặp ai?



Về vấn đề mặt mũi, Tiết Lan Hương tự nhiên là không muốn bị mất mặt, nhưng nếu không chịu nhượng bộ thì chính là đắc tội Ngũ gia, đã đắc tội thì vấn đề mặt mũi cũng không còn lớn nữa, sau này nàng sẽ phải đối mặt với cơn giận của Tiết lão thái thái, chỉ cần nghĩ đến đây Tiết Lan Hương lại cảm thấy chán nản.



"Ta..." Tiết Lan Hương còn chưa kịp nói gì thì trên xe ngựa đột nhiên bước xuống một người, nhìn đến người vừa bước xuống xe, Tiết Lan Hương bất giác im bặt, còn tránh sang một bên để nhường vị trí cho đối phương.



Hành động này của nàng khiến những người xung quanh vốn đang tập trung chú ý lên người nàng cùng Ngũ Thanh Lan cũng chuyển sang người vừa mới bước xuống xe ngựa, đó là một nữ tử có dung mạo xinh đẹp như hoa, bất quá mỹ nhân ở Đại Ngụy còn ít sao, nàng cũng chỉ có thể xem là một bông hoa ở giữa rừng hoa mà thôi, có Trịnh Thiên Ngôn tại đây, ai dám hùng hồn tuyên bố bản thân mình đẹp nhất, không sợ mất mặt hay sao chứ?



"A, nàng ta là ai vậy?" Có người hiếu kỳ với thân phận của nữ tử vừa bước xuống xe ngựa, điều đáng nói không phải là bộ dạng của đối phương thế nào, mà là thái độ của Tiết Lan Hương đối với nàng ta, trong đó có ba phần khiêm nhường.



"Chẳng lẽ là vị tiểu thư nào của Lễ bộ Thượng thư phủ?!"



"Nhìn không giống a..."



"Nhìn thái độ của Tiết Lan Hương với nàng, ngươi cảm thấy thân phận nàng sẽ tầm thường sao?"



Không giống như dự đoán của mọi người, nữ tử vừa bước xuống xe không có đấu khẩu với Ngũ Thanh Lan mà lại đi đến phía sau xe ngựa, lúc mọi người đang thầm suy nghĩ nàng định làm gì thì chỉ thấy nàng lấy ra một chiếc xe lăn, mọi người bị hành động này làm cho ngơ ngác.



Đây... đây là muốn làm gì?



Nếu người nào nhận thức nữ tử vừa bước xuống xe ngựa sẽ biết được nàng định làm gì, chỉ là phần lớn mọi người đối với gương mặt này có phần lạ lẫm nên chẳng biết đối phương là ai.



Rất nhanh mọi người liền có câu trả lời.



Chỉ thấy nàng đẩy xe đi về phía đầu xe ngựa, sau đó lại đi lên xe ngựa, không để mọi người đợi lâu, nàng từ trong xe ngựa bước xuống, trên tay còn bế thêm một người, không ai ngờ rằng nữ tử này nhìn qua có vẻ yếu đuối lại có thể bế một người khác mà mặt không chút đổi sắc, hơi thở cũng chẳng dồn dập.



Như Sương đặt Tiết Phong Lan lên xe lăn, sau khi kiểm tra cẩn thận đối phương ngồi an ổn rồi nàng mới đi vòng qua sau lưng, đẩy xe lăn đi đến trước mặt hai người Tiết Lan Hương cùng Ngũ Thanh Lan.



Lực chú ý của mọi người ngay lập tức liền chuyển sang người Tiết Phong Lan, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì không thể nào rời mắt được.



~~~~



Chương ngày hôm nay xin tặng cho bạn @phongphong36 xem như quà tặng cho việc bạn đã đoán trúng đáp án, hoan nghênh lần sau lại đoán tiếp 🤗