Đích Nữ Tàn Phi

Chương 88 : Săn thú mùa xuân (9)

Ngày đăng: 22:12 07/03/21


“Muội nói... nàng là nữ nhi của Ngũ Tướng quân?” Lam Hạo Ngọc hơi cau mày, trong đầu xuất hiện gương mặt của một nam tử trung niên, Lam Hạo Ngọc từ nhỏ đã học võ, đối với các vị võ tướng trong quân doanh hắn đều nhận thức, An Nam Tướng quân cũng là một trong số đó, trong ấn tượng của hắn An Nam Tướng quân làm người trước giờ vẫn luôn điệu thấp, không ngờ rằng nữ nhi của hắn lại kiêu ngạo như vậy, đúng là khiến hắn mở rộng tầm mắt.



“Đúng vậy a, nàng ta chính là nữ nhi mà Ngũ thúc thúc yêu thương nhất, Ngũ Thanh Lan.” Trấn quốc Tướng quân cùng An Nam Tướng quân đều là võ tướng, huống hồ An Nam Tướng quân từng là thuộc hạ dưới trướng của Trấn quốc lão Tướng quân, quan hệ giữa hai nhà cũng không quá xa lạ, lúc còn nhỏ Trấn quốc lão Tướng quân thường xuyên dẫn nàng đến quân doanh, An Nam Tướng quân còn cho nàng không ít kẹo đường, nàng còn phải gọi hắn một tiếng “Ngũ thúc thúc” đâu. Đối với vị Ngũ thúc thúc này Triệu Băng Lộ trước giờ vẫn luôn rất có hảo cảm, hắn làm người không quá khoa trương, tính tình hào sảng lại thân thiện, hơn nữa còn rất yêu thích hài tử, lúc nhỏ nàng thường xuyên đi theo sau lưng hắn, sở dĩ nàng cưỡi ngựa bắn cung giỏi như vậy cũng là do một tay An Nam Tướng quân dạy dỗ, có thể nói An Nam Tướng quân là sư phụ của nàng, quan hệ giữa nàng và An Nam Tướng quân rất tốt cho đến khi An Nam Tướng quân dẫn Ngũ Thanh Lan đến gặp nàng. Ngũ Thanh Lan bảy tuổi cũng chẳng khác Ngũ Thanh Lan mười hai tuổi bao nhiêu, nàng ta từ nhỏ đã vô cùng kiêu ngạo, biết nàng là nữ hài mà An Nam Tướng quân thường xuyên nhắc tới thì chán ghét ra mặt, lần đầu tiên gặp gỡ đã để lại ấn tượng vô cùng xấu trong lòng Triệu Băng Lộ, có một lần nàng ta ngã ngựa, sau đó mang chuyện này đổ lên đầu nàng khiến An Nam Tướng quân tức giận với nàng, Triệu Băng Lộ không biết vì sao lại thành như vậy, rõ ràng nàng không có làm gì nhưng lại bị oan uổng, còn bị mắng một trận, từ đó về sau nàng đối với người của An Nam Tướng quân phủ luôn giữ một khoảng cách nhất định. Khi đó Triệu Băng Lộ chỉ là một nữ hài tử, không mấy rõ ràng chuyện này, sau này lớn lên mới hiểu rõ một chút về lòng người, cũng biết vì sao An Nam Tướng quân lại thiên vị Ngũ Thanh Lan như vậy, Ngũ Thanh Lan là nữ nhi của An Nam Tướng quân, hắn thiên vị nàng ta cũng là điều hiển nhiên, nhưng thiên vị đến mức vô pháp vô thiên, không quan tâm đến lí lẽ thì chỉ có mình Ngũ Thanh Lan được đãi ngộ như vậy trong số một đám nữ nhi của An Nam Tướng quân. Trước kia Triệu Băng Lộ đối với Ngũ Thanh Lan rất tức giận nhưng về sau nhìn thấy Ngũ Thanh Lan càng thêm kiêu ngạo không xem ai ra gì thì sự tức giận đó theo thời gian cũng biến mất, thay vào đó là sự thương hại, bởi vì nàng biết nếu An Nam Tướng quân cứ tiếp tục sủng ái Ngũ Thanh Lan như vậy thì sớm muộn gì cũng bị rước họa vào thân, hôm nay thời khác đó rốt cuộc cũng đến.



“Nàng chính là người muội nói năm đó vu oan cho muội sao?” Năm đó Triệu Băng Lộ khóc lóc chạy đi tìm hắn nói là bản thân bị vu oan, nàng rõ ràng cái gì cũng đều không làm vậy mà còn bị An Nam Tướng quân mắng cho một trận, trong khi kẻ đầu sỏ gây tội lại ung dung ngoài vòng pháp luật, bộ dạng này của Triệu Băng Lộ là lần đầu tiên Lam Hạo Ngọc nhìn thấy, khi đó tuổi trẻ thiếu suy nghĩ, nhìn thấy biểu muội bị bắt nạt điều đầu tiên hắn làm chính là đi tìm An Nam Tướng quân để đòi lại công bằng cho nàng. Hai tiểu hài tử như bọn họ chạy đến tìm An Nam Tướng quân nói lí lẽ, không ngờ vào mắt người khác chính là Triệu Băng Lộ làm sai còn không biết nhận lỗi, đi tìm biểu ca là hoàng tử ra mặt dạy dỗ An Nam Tướng quân, trong lúc tức giận Lam Hạo Ngọc đã dùng thân phận hoàng tử của mình trách phạt An Nam Tướng quân, sau đó ba người bị đưa đến trước mặt Ngụy đế, Triệu Băng Lộ khăng khăng là mình không làm, hết thảy là do Ngũ Thanh Lan vu oan nàng, mà An Nam Tướng quân nhìn nữ nhi té ngã bị thương nằm trên giường tự nhiên là bênh vực nữ nhi, Lam Hạo Ngọc thân là biểu ca của Triệu Băng Lộ, cho dù ngày hôm nay là Triệu Băng Lộ sai đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ đứng về phía Triệu Băng Lộ. Triệu Băng Lộ nói nàng cái gì cũng không có làm vậy mà An Nam Tướng quân lại nhận định là nàng làm bị thương nữ nhi của hắn, Lam Hạo Ngọc cùng Triệu Băng Lộ chỉ là tiểu hài tử chín mười tuổi, tự nhiên là không phải đối thủ của An Nam Tướng quân, nói chưa đầy mười câu đã khiến hai hai tử không nói thêm được lời nào, Ngụy đế vì muốn thay An Nam Tướng quân đòi công đạo nên đã trách phạt hai người bọn họ, sau sự việc đó Triệu Băng Lộ ngày càng xa cách với An Nam Tướng quân, một tiếng “Ngũ thúc thúc” này đã hơn năm năm Triệu Băng Lộ không gọi rồi, hiện tại gọi lại không hiểu sao Lam Hạo Ngọc lại cảm thấy có phần châm chọc.



“Biểu ca, huynh vẫn còn nhớ sao?” Chuyện năm đó cũng là do nàng liên lụy Lam Hạo Ngọc, đến hiện tại Triệu Băng Lộ vẫn còn cảm thấy bất mãn vì bản thân cùng hắn đã bị phạt oan uổng đâu, chỉ là hiện tại nàng đã trưởng thành, có rất nhiều chuyện dù bất mãn cũng không thể tùy tiênh nói ra, chỉ có thể ngậm ngùi cho qua.



“Nàng cùng An Nam Tướng quân một chút cũng không giống nhau.” Mặc dù không biết rốt cuộc bên đó đã xảy ra chuyện gì nhưng Ngũ gia cũng không nên mang danh tiếng của gia tộc ra để cùng người khác hơn thua như vậy, Ngũ Thanh Lan làm như thế không chỉ khiến hoàng thất càng thêm nghi kỵ An Nam Tướng quân có ý nghĩ không an phận còn khiến người ngoài cảm thấy An Nam Tướng quân thị sủng sinh kiêu, hoành hành ngang ngược không coi ai ra gì, ngay cả hắn thân là người học võ, nếu có tranh chấp giữa quan văn và võ tướng nhưng hành động này của Ngũ Thanh Lan thật khiến hắn cảm thấy không vừa mắt, càng huống hồ chuyện năm đó đã khiến hắn có ấn tượng xấu đối với Ngũ Thanh Lan, hiện tại lại càng không đáng nhắc đến.



“Đúng không? Muội thì ngược lại cảm thấy hai người bọn họ đúng là phụ tử!” Triệu Băng Lộ nhìn bộ dáng cao cao tại thượng đó của Ngũ Thanh Lan, càng nhìn càng cảm thấy không vừa mắt.



“Muội vẫn ghi hận chuyện năm đó sao?”



“Ghi hận?” Triệu Băng Lộ nở nụ cười xinh đẹp, thái độ có chút tùy ý: “Muội chỉ là có chút không cam lòng.” Rõ ràng nàng cái gì cũng không làm nhưng lại không ai tin tưởng, phụ thân nàng mà cũng đứng về phía người kia trách mắng nàng, ca ca lại im lặng đứng một bên không giúp nàng nói một lời, ngay cả dượng Hoàng đế cũng phạt nàng, chỉ vì một câu nói của Ngũ Thanh Lan mà tất cả lời giải thích của nàng đều như nước sông đổ ra biển, mọi người đều không tin nàng, chẳng lẽ Ngũ Thanh Lan khóc trước thì nàng sẽ trở thành kẻ có tội hay sao?



“Ta biết.” Lam Hạo Ngọc đưa tay xoa đầu nàng: “Ta cũng không cam lòng.” Hắn thân là nam nhân, cho dù bị nữ nhân tính kế đi chăng nữa thì cũng nên độ lượng bỏ qua, huống hồ chuyện của Ngũ Thanh Lan chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến, chính là Lam Hạo Ngọc lại ghi nhớ đến tận bây giờ, cho dù người khác nói hắn thù dai, lòng dạ hẹp hòi đi chăng nữa hắn cũng chịu, bởi vì cảm giác bị người khác vu oan thật không tốt chút nào.



Triệu Băng Lộ cúi đầu, đáy mắt hiện lên tia nhu tình như nước, tâm trạng của nàng vốn vì chuyện của Ngũ Thanh Lan mà trở nên ảm đạmì lúc này đã bị cảm xúc vui sướng thay thế.





“Ngũ tiểu thư, ngươi có biết mình đang nói gì không?” Hồi thần từ trong kinh ngạc, ánh mắt Tiết Phong Lan có chút biến hóa nhìn Ngũ Thanh Lan, nếu nói trước đó suy nghĩ của Tiết Phong Lan về người đối diện là một tiểu thư kiêu căng phách phối, không xem ai ra gì thì hiện tại suy nghĩ đó hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nàng cảm thấy Ngũ Thanh Lan là một người kiêu ngạo ngốc nghếch, không có đầu óc, không chịu tư duy, không chịu suy nghĩ, không chịu trách nhiệm cho lời nói của bản thân!



“Ta tự nhiên là biết!” Nhạy cảm nhận thấy ánh mắt Tiết Phong Lan nhìn nàng như đồ ngốc, Ngũ Thanh Lan liền nổi giận, mà không chú ý đến gương mặt khó coi của nha hoàn bên cạnh.



“Nếu Ngũ Thanh Lan biết rõ mình đang nói gì thì ta cũng yên tâm rồi.” Trước khi đi vào cuộc chiến thật sự, nàng vẫn là nên xác nhận đối phương hoàn toàn tỉnh táo khi nói ra những lời này, nếu không đợi lát nữa làm lớn chuyện truyền đến tai hai nhà cùng Ngụy đế, Tiết Phong Lan cũng không muốn có người giả vờ không biết bản thân mình nói gì để rồi đẩy hết tất cả trách nhiệm lên đầu nàng, dù sao chuyện tiếp theo đây không chỉ đơn thuần là tranh chấp giữa các hài tử nữa, chuyện này có liên quan rất lớn đến chính trị của Đại Ngụy.



“Ngươi có ý gì?” Ngũ Thanh Lan nhìn thấy bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của Tiết Phong Lan, buồn bực xen lẫn khó hiểu mở miệng, cũng không biết đối phương có nhân cơ hội mắng nàng hay không, dù sao nàng chính là nghe không hiểu.



“Lễ bộ Thượng thư cùng An Nam Tướng quân đều là quan cấp nhị phẩm, chính xác mà nói địa vị là ngang hàng vai vế, ta đồng ý nhường là niệm tình quan hệ giữa hai nhà, không nhường cũng là lẽ hiển nhiên, Ngũ tiểu thư không có quyền ra lệnh buộc ta phải nhường cho ngươi.” Nháy mắt khí thế trên người Tiết Phong Lan liền lập tức thay đổi, lúc nãy còn ôn hòa êm ả như dòng nước mùa thu, hiện tại thì như thác nước ầm ầm đổ xuống, đôi mắt nàng cũng sắc bén hơn nhiều, khiến Ngũ Thanh Lan không tự giác lùi về sau một bước.



“Còn nữa, cho dù hôm nay có chuyện gì xảy ra giữa ta và Ngũ tiểu thư thì chuyện này cũng không liên quan đến hai nhà Tiết - Ngũ, Ngũ tiểu thư cũng không phải là tiểu hài tử nữa, cũng không nên có chuyện gì liền mang phụ thân của mình ra ỷ thế hiếp người, có chút tự giác về hành động và lời nói của mình đi có được không?”



Một câu này của nàng hoàn toàn chọc giận Ngũ Thanh Lan, trên đời này Ngũ Thanh Lan chán ghét nhất chính là người khác nói nàng ỷ thế hiếp người, đúng vậy, nàng không phủ nhận nàng ỷ vài gia thế, ỷ vào danh tiếng, vào quyền lực của Ngũ gia mà ức hiếp người khác, thế nhưng bọn họ cũng có thể làm như vậy với nàng nếu bọn họ có phụ thân có quyền lực như phụ thân của nàng, bọn họ chính là bởi vì không có cho nên mới sinh lòng ghen tỵ, đúng là một đám nữ nhân xấu xa, bản thân không có lại đi nói xấu người khác!



“Ngươi nói ta ỷ thế hiếp người? Vậy thì đã sao? Nếu ngươi có phụ thân làm An Nam Tướng quân thì ngươi cũng có thể ỷ thế hiếp người như ta, đáng tiếc là ngươi không có!” Ngũ Thanh Lan cười lạnh, đáy mắt chứa đầy khinh thường nhìn Tiết Phong Lan: “Còn nữa, ai cùng Lễ bộ Thượng thư phủ của các ngươi là địa vị ngang hàng? Đừng có dát vàng lên mặt mình có được không?” Trong lòng Ngũ Thanh Lan, địa vị Ngũ gia bọn họ cao không thể với tới, không chỉ nhận được sự tin tưởng của Ngụy đế mà còn được giao cho binh quyền, nắm giữ khu vực phía Nam Đại Ngụy, một Lễ bộ Thượng thư nho nhỏ, dựa vào đâu mà đánh đồng cùng Ngũ gia bọn họ?!



“Ngũ tiểu thư là muốn nói, Tiết gia chúng ta là không bằng Ngũ gia của ngươi sao?” Tiết Phong Lan nguy hiểm nheo mắt, đáy mắt một mảnh lạnh như băng, thế nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn trầm tĩnh như nước khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc của nàng, bất quá mọi người cảm thấy lời nói của Ngũ Thanh Lan khó nghe như vậy, bất kì ai nghe thấy đều cảm thấy khó chịu cùng không vui, Tiết Phong Lan hẳn cũng là như vậy, chỉ là nàng không muốn bộc lộ trước mặt kẻ địch của mình mà thôi.



Chính là mọi người suy đoán sai lầm rồi, đổi lại là trước kia nếu nghe thấy người khác sỉ nhục hay hạ thấp danh dự của Tiết gia, Tiết Phong Lan nhất định sẽ tức giận đi lên cùng đối phương nói lí, bởi vì trong lòng nàng ngoại trừ phụ mẫu cùng tỷ tỷ ra, địa vị của Tiết gia cũng không hề thấp, nàng biết nữ nhân một khi gả ra ngoài thì chẳng khác nào bát nước hắt đi, nói dễ nghe chính là phụ mẫu sau này sẽ không làm chỗ dựa cho nàng nữa, nói khó nghe thì chính là bị vứt bỏ. Chuyện này kể từ khi còn nhỏ Tiết lão thái thái đã nhồi nhét vào đầu nàng, nàng ta nói nàng và Tiết Phong Linh sẽ không giống như vậy, sẽ không bị gia tộc vứt bỏ, bởi vì hai người các nàng chính là nữ nhi duy nhất của Thượng thư đại nhân, thân là đích nữ đại phòng, tiểu thư danh chính ngôn thuận của Lễ bộ Thượng thư phủ, sau này các nàng không chỉ được nhà mẹ đẻ nâng đỡ mà còn phải hết lòng giúp đỡ nhà mẹ đẻ, phải bảo vệ danh dự Tiết gia, làm rạng danh dòng họ, để người khác biết nữ nhi Tiết gia các nàng dù không phải sinh ra trong Thừa tướng phủ, không phải người được chọn cho ngôi vị mẫu nghi thiên hạ cũng có thể ngồi vững chiếc ghế đó. Kiếp trước bất kể nàng làm chuyện gì cũng đều nghĩ cho Tiết gia, bảo vệ cho danh dự của Tiết gia, thậm chí Tiết Phong Linh làm sai hay Tiết Yên Hoa làm ra chuyện tài trời nàng đều giúp che giấu, tất cả chỉ vì muốn bảo vệ Tiết gia, cũng chỉ muốn làm một đứa trẻ ngoan trong mắt phụ mẫu, nhưng hiện tại thì khác rồi, cho dù nàng có bảo vệ Tiết gia thế nào thì cuối cùng nàng cũng không nhận được gì cả, thậm chí khi địa vị của nàng bị uy hiếp Tiết gia vẫn không chịu làm chỗ dựa cho nàng, im lặng đứng nhìn nàng chết, nếu đã như vậy thì nàng hà tấc gì phải bảo vệ Tiết gia?!



Tiết Phong Lan chỉ bảo vệ những người thứ xứng đáng để nàng bảo vệ, mà Tiết gia... không xứng!



Nghe thấy Ngũ Thanh Lan mắng Tiết gia, hạ thấp Tiết gia, nàng không những không tức giận mà ngược lại còn có chút vui mừng, bởi vì những lời này đời trước nàng cũng chưa có cơ hội để nói ra, hiện tại xem như là Ngũ Thanh Lan đang thay nàng nói vậy.