Đích Nữ Tàn Phi

Chương 88 : Săn thú mùa xuân (11)

Ngày đăng: 22:12 07/03/21


“Ở đây có ai không biết phụ thân ta đã cống hiến bao nhiêu sức lực cho Đại Ngụy, nếu thật sự mang ra so sánh thì Tiết gia các ngươi đừng mong được đặt ngang hàng với Ngũ gia chúng ta!” Người khác thường nói không ai có thể thấu hiểu nỗi buồn sau một gương mặt cười, cũng giống như không ai có thể nhìn thấu sự sợ hãi của nàng sau bộ dạng kiêu ngạo ngang ngược kia, Ngũ Thanh Lan vì muốn giữ được mạng sống cho nên mới ngày càng ngang ngược, bởi vì nàng biết nếu nàng không làm như vậy người đó sẽ đến tìm nàng. Ngũ Thanh Lan tuy rằng tuổi nhỏ nhưng nàng lớn lên trong hậu viện, ngày ngày nhìn thấy một đám nữ nhân đấu đá tranh giành nam nhân mà thủ đoạn dơ bẩn nào cũng có thể dùng được thì cũng không có xa lạ, thậm chí nàng còn học được không ít, cũng biết nhờ đó mà nhận được sự sủng ái của An Nam Tướng quân. Hai năm trước Ngũ Thanh Lan chỉ mới mười tuổi, đối với cảnh tượng mà mình nhìn thấy có chút không rõ ràng nhưng nàng có thể cảm nhận được nguy hiểm nên mới nhanh chóng muốn rời khỏi đó, đáng tiếc vẫn là bị bắt lại, hai năm nay nàng trưởng thành không ít, có một số chuyện nên hiểu cũng hiểu, không nên hiểu cũng đã hiểu thấu, bởi vì hiểu thấu cho nên mới không dám làm càn, sợ bản thân không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.



Mọi người vẫn hay nói, ở lứa tuổi sắp cập kê như các nàng, trong lòng mỗi người đều cất giấu một nam tử, mà người đó không phải phụ thân, không phải ca ca, càng không phải đệ đệ, mà là người mà các nàng thích nhất. Thích đến mức không muốn chia sẻ cùng ai, thậm chí có thể vì muốn có được tâm của đối phương mà bất chấp mọi thứ, tính mạng cũng không cần, người khác thế nào Ngũ Thanh Lan không biết, nàng chỉ biết trên đời này không có thứ gì càng so với mạng sống của nàng thêm quan trọng, cho dù là nam nhân đi chăng nữa!



“An Nam Tướng quân thân là tướng lĩnh của một quân đội, trên người mang trọng trách bảo vệ Đại Ngụy, cống hiến một chút cho Đại Ngụy thì đã làm sao? Chẳng lẽ Ngũ tiểu thư cảm thấy việc phụ thân của mình cống hiến cho dân chúng Đại Ngụy là sai sao?”



“Phụ thân ta tự nhiên không sai, sai là ở chỗ các người lấy đức báo oán, nếu không có phụ thân ta các người có cuộc sống như ngày hôm nay hay sao chứ? Ở đó không biết cảm ơn thì thôi đi, còn lên mặt dạy đời ta, ngươi nghĩ ngươi là ai hả?!” Đối với việc người khác lên mặt dạy dỗ nàng Ngũ Thanh Lam rất tức giận, trước mặt An Nam Tướng quân thì nàng có thể trang một chút, làm một nữ nhi ngoan ngoãn, nhưng Tiết Phong Lan cùng nàng không có quan hệ, dựa vào đâu bắt nàng nghe nàng ta giảng đạo?!



“Những gì mà An Nam Tướng quân làm với Đại Ngụy dân chúng Đại Ngụy đều nó đặt trong lòng, sẽ không bao giờ quên, chúng ta cũng không phải loại người lấy đức báo oán như Ngũ tiểu thư nói.” Tiết Phong Lan nhướng mày, chậm rãi mở miệng: “Mặc dù An Nam Tướng quân cống hiến cho Đại Ngụy nhiều vô số kể nhưng Ngũ tiểu thư cũng đừng quên Đại Ngụy không chỉ có một mình An Nam Tướng quân là tướng, còn có Trấn quốc Tướng quân cùng các vị tướng quân khác, so về công trạng bọn họ cũng không kém hơn An Nam Tướng quan bao nhiêu, thậm chí còn hơn rất nhiều, nhưng nữ nhi của họ cũng không có ngang ngược như ai kia.”



“Ngươi nói ai ngang ngược hả?!”



Quả nhiên nàng vừa dứt lời Ngũ Thanh Lan liền tức giận đến mức xù lông, một người tâm cao khí ngạo tuyệt đối không thích nghe những lời người khác phê bình nàng, lời này vào tai của Ngũ Thanh Lan là vô cùng khó nghe nhưng đối với những người khác lại rất thuận tai, tựa như tiểu thư của Trấn quốc Tướng quân phủ Triệu Băng Lộ.



Triệu Băng Lộ là nữ nhi duy nhất của Trấn quốc Tướng quân, Trấn quốc Tướng quân chỉ có một mình mẫu thân nàng là phu nhân, sinh hạ hai hài tử một nam một nữ cho hắn, ngay cả hồng nhan tri kỷ bên ngoài cũng không có, Trấn quốc Tướng quân phu nhân đã mất từ lâu nhưng Trấn quốc Tướng quân cũng không có ý định lấy thêm một người về, mặc dù Triệu Băng Lộ từ nhỏ đã thiếu đi tình thương của mẫu thân nhưng nàng có gia gia bên cạnh, phụ thân cùng ca ca bảo hộ, cô cô sủng ái, còn có biểu ca biểu tỷ làm bạn, cuộc sống trôi qua thập phần suôn sẻ, lớn lên lại xinh đẹp như hoa, tài năng không thiếu, vốn chính là nhân sinh người thắng trong mắt một số người. Người càng đứng ở chỗ cao, đặt biệt là những người vừa sinh ra đã đứng ở chỗ cao như Triệu Băng Lộ, ngoài mặt nàng lãnh đạm ít nói nhưng kỳ thực đáy lòng nàng vẫn cất giấu một tia cao ngạo, thậm chí so với biểu tỷ Lam Thuần Ngọc còn cao ngạo hơn vài phần, Lam Thuần Ngọc sinh ra trong hoàng thất, nhưng hoàng gia không chỉ có một mình nàng là công chúa, cho dù nàng có nhận được sủng ái của Ngụy đế nhưng cũng không dám quá cao ngạo, sợ chọc giận Ngụy đế, đến lúc đó không chỉ nàng bị mất đi chỗ dựa mà Hương Quý phi cũng sẽ bị thất sủng, tiền đồ của Lam Hạo Ngọc cũng sẽ mất hết, mà Triệu Băng Lộ vốn là nữ nhi duy nhất của Triệu gia, cho dù nàng có làm gì cũng có người chống lưng cho nàng, dù sao Trấn quốc lão Tướng quân có tiếng là bao che khuyết điểm, cháu gái bảo bối của hắn, hắn tự nhiên là sẽ không để người ngoài bắt nạt.



Triệu Băng Lộ mặc dù cao ngạo nhưng nàng lại đem sự cao ngạo đó giấu đi, nàng sở dĩ không muốn bộc lộ ra ngoài là bởi vì không thích người khác nói ra nói vào Triệu gia của nàng, hơn nữa nàng cũng hiểu rất rõ trưởng bối không thích tiểu bối nhà mình quá cao ngạo, cao ngạo là tốt bởi vì điều đó chứng tỏ bản thân nàng tâm sinh khí ngạo, thân phận cao quý hơn người, bất quá cái gì cũng phải có giới hạn của nó. Nếu nàng cao ngạo đến mức xem thường người khác như Ngũ Thanh Lan thì không chỉ khiến trưởng bối phiền chán mà còn gây phiền toái cho gia tộc, đến lúc đó không còn gọi là cao ngạo nữa, mà là kiêu căng phách lối, ngang ngược không xem ai ra gì, cho nên thứ duy nhất mà Triệu Băng Lộ biểu hiện thái độ cao ngạo của bản thân, không khuất phục người khác chính là sở thích mặc y phục của nàng, bất kể là ngày thường hay lễ hội nàng cũng đều mặc bạch y, người ngoài khuyên can thế nào nàng cũng không nghe.







“Cho nên Ngũ Thanh Lan là bởi vì sợ làm lớn chuyện rồi khinh động đến Bệ hạ nên mới bỏ qua cho Tiết Phong Lan?” Ngũ Thanh Lan hung hăng càn quấy, ở trong phủ thì kiêu căng phách lối, ra ngoài phủ lại không xem ai ra gì, lần trước có người cùng nàng ta tranh mua một hộp điểm tâm thôi mà nàng ta đã khiến đối phương mất mặt trước đám người, xấu hổ chạy đi, còn nàng ta thì cầm hộp điểm tâm với dáng vẻ đắc ý, vậy mà hiện tại lại lựa chọn bỏ qua cho Tiết Phong Lan như vậy, đúng là khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn.



“Xem ra màn kịch này phát triển không theo ý muốn của quận chúa rồi.” Mẫu Đơn nhìn thấy Ngũ Thanh Lan rời đi cũng hơi kinh ngạc, nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc nàng cũng không có bộc lộ quá nhiêug cảm xúc, dù sao nàng cũng là người từng trải, hiểu rõ hành động này của Ngũ Thanh Lan mới là sự lựa chọn thông minh, nếu nàng ta tiếp tục ở lại gây sự với Tiết Phong Lan thì người chịu thiệt cũng chỉ là nàng ta.



“Ân...” Trịnh Thiên Ngôn một bên chống cằm, một bên tiếc nuối mở miệng: “Xem ra là ta đánh giá cao nàng rồi.” Nàng vốn còn nghĩ rằng Tiết Phong Lan sẽ hung hăng vả mặt Ngũ Thanh Lan, dù sao miệng lưỡi nàng ta sắc bén như vậy, vừa nhìn là biết người không dễ chọc, mà Ngũ Thanh Lan cũng không phải quả hồng mềm, nàng ta là loại người có thù tất báo, tính tình lại nóng nảy, cho nên hai người giằng co qua lại một lút, không đến một khắc nhất định sẽ nhào vào đánh nhau, nếu là đánh nhau thì Ngũ Thanh Lan chiếm thế thượng phong hơn Tiết Phong Lan đang ngồi xe lăn rồi. Ai thắng ai thua đối với Trịnh Thiên Ngôn mà nói cũng không hề quan trọng, điều nàng để ý nhất chính là nhất định phải có một trong hai người bị thương, không cần đến mức ngươi sống ta chết, chỉ cần đủ để tạo oanh động truyền đến tai Ngụy đế là được, tốt hơn hết là đem vụ này càng náo càng lớn, như vậy săn thú mùa xuân này xem như xong rồi!



Thiên Ngôn quận chúa của Trịnh vương phủ vốn là người trầm mặc ít nói, mỗi lần đến săn thú mùa xuân tâm trạng của nàng như có một đám mây đen bao phủ, âm u không rõ, tính tình nàng thời gian này đặc biệt táo bạo, nhưng nàng không có đem sự táo bạo này bộc lộ ra ngoài, tốt nhất là không nên chọc vào nàng thì thôi. Ngày thường đến trường săn nàng sẽ trực tiếp đi vào lều trại, trong một đám nữ quyến ở đây thân phận của nàng là cao nhất, cho nên lều trại của nàng sớm đã được chuẩn bị xong, nhưng hôm nay nàng không những không vào lều trại nghỉ ngơi, mà còn cho người chuẩn bị ghế để ngồi đây xem kịch - thứ mà ngày thường nàng cho là vô vị và không có hứng thú đến.



Ngươi nghĩ rằng nàng vì sao phải làm như vậy?



Ngươi cho rằng nàng là bởi vì không có thiện cảm với Ngũ Thanh Lan nên mới ngồi ở đây xem nàng ta bị vả mặt?



Ngươi cho rằng nàng là bởi vì Thái hậu sủng ái một kẻ tàn phế như Tiết Phong Lan mà nảy sinh hứng thú với đối phương?



Hay ngươi cho rằng tâm trạng của nàng vốn không được tốt, cho nên mới ngồi đây xem kịch để cải thiện tâm tình?



Sai! Sai! Sai!



Mục đích của Trịnh Thiên Ngôn từ đầu chí cuối vẫn luôn là “hủy bỏ buổi săn thú mùa xuân” hôm nay!