Đích Nữ Tàn Phi

Chương 92 : Đại Hôn Của Thái Tử (2)

Ngày đăng: 22:12 07/03/21


Cửa lớn hiên ngang khí thế, hai con sư tử lớn như linh vực trấn giữ cửa, hai bên là hộ vệ được huấn luyện nghiêm túc, đại hôn của Thái tử sợ là không chỉ có hai hộ vệ canh cửa thế này, có lẽ những hộ vệ còn lại đều núp xung quanh cách đây không xa, trong phủ tiếng nhạc nhộn nhịp, bên ngoài là một đám người y phục hoa lệ, đám sai vặt vác một đống đồ đạc linh tinh đi vào phủ, còn chưa đến giờ nhưng mọi người đã đến sớm thế này này, xem ra địa vị của vị Thái tử này ở trên triều đúng là không nhỏ.



Xe ngựa của Thượng thư phủ dừng lại ngay trước cổng lớn Thái tử phủ khiến không ít người chú ý đến, hôm nay là Đại hôn của Thái tử người đến tham dự nếu không phải là nhà quyền quý thì cũng là người có tiếng nói trong triều, một đám người y phục hoa lệ xuống xe cũng không lập tức vào trong mà dừng lại trò chuyện, chủ yếu là khách sáo nói vài câu, vốn dĩ bọn họ cũng muốn đi vào nhưng khi thấy người trên xe ngựa của Thượng thư phủ bước xuống, một đám người bất kể nam nữ đều ngây ngẩn đứng đó, ngay cả gã sai vặt đang vác đồ vào trong cũng dừng lại động tác.



Chỉ thấy một quý phụ nhân tuổi ngoài tam tuần bước xuống xe, gương mặt nàng xinh đẹp động lòng người, mặc dù đã qua tuổi thời thiếu nữ nhưng một đám nam tử trung niên nhìn thấy hình ảnh này tim đập loạn xạ, theo sau nàng là thân hình thanh mảnh của một nữ hài, so với quý phụ thì nữ hài này lại xinh đẹp hơn vài phần, gương mặt non nớt nhưng lại không kém phần linh động, từ cử chỉ đến dáng vẻ của nàng đều thể hiện ra tư thế của thiên kim quý tộc, có người từng gặp qua Quận chúa của nhà Trịnh vương gia, sẽ nói dung mạo của Thi Ngôn Quận chúa không có người nào có thể sánh bằng, vậy mà nữ tử trước mặt bất luận là dung mạo hay khí chất đều không hề thua kém Thi Ngôn Quận chúa, xem ra bảng xếp hạng mỹ nhân ở kinh thành lại sắp phải đổi vị trí rồi đây.



Hai người đã bước xuống xe lại không có ai tiếp tục bước xuống, đang lúc mọi người nghĩ rằng sẽ không có ai tiếp tục xuống xe nữa thì thấy một nha hoàn ngồi ở vị trí bên cạnh xa phu đi xuống, người đến tham dự cũng có mang theo nha hoàn nên đối với việc một nha hoàn xuất hiện bọn họ cũng không ngạc nhiên, điều bọn họ cản thấy kì lạ chính là nha hoàn đó lại lấy một chiếc xe lăn xuống, đúng vậy, chính là xe lăn, chính là xe lăn dành cho người tàn phế trong truyền thuyết mà bọn họ nghe kể lại, đám tiểu thư quý tộc ở đây chưa bao giờ nhìn thấy xe lăn nên nhịn không được mà tò mò ngắm nghía, đám trưởng bối bên cạnh thì nhìn ra được chất liệu làm xe lăn không phải là loại gỗ bình thường, nhìn bề ngoài không có vẻ gì đặc biệt nhưng chỉ cần là người trong nghề đều nhìn ra mỗi dụng cụ được trang bị cho xe lăn nếu là bảo vật trên trời, đây là xe lăn tốt nhất từ trước đến nay bọn họ nhìn thấy.



Chủ nhân của chiếc xe lăn là ai?



Không đợi mọi người đợi lâu, đáp án hiện ngay trước mắt, nha hoàn bước lên xe ngựa, một lúc sau liền bế một nữ hài đi xuống, động tác của nha hoàn che mất đi dung mạo của nữ hài khiến mọi người không ai thấy rõ gương mặt của nữ hài ra sao, đợi khi nha hoàn đặt người xuống, nàng ta đi ra sau đẩy xe lăn, lúc này đây dung nhan của người ngồi trên xe lăn mới được hé lộ.



Một thân váy màu nguyệt quang linh động, cổ áo cao che đi chiếc cổ thon dài, trên eo thắt một sợi dây màu xanh nhạt, ôm trọn lấy thân hình nhỏ nhắn, váy nàng làm bằng vải lụa, mềm mại trong suốt, màu trắng xanh đan xen vào nhau khiến bộ y phục càng thêm hài hòa. Mái tóc nàng đen dài như thác nước, thắt bím hai bên rồi xõa dài, trên tóc có gắn một cây trâm cài, trâm cài màu xanh lam nằm gọn gàng trên làn tóc mây, lúc này đây mọi người mới thấy được nàng và nữ tử đang đứng bên cạnh quý phụ có gương mặt giống nhau như đúc. Mày như họa, liễu diệp thanh thuần, mũi cao thanh tú, môi đào đỏ mọng, đường nét gương mặt như được chạm khắc, tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp của một thiên tài hội họa, phía sau nàng ánh nắng chiều tà đang đổ dồn về phía nàng khắc họa lên nữ tử đang ngồi được nơi phía thái dương, trên người nàng mang khí chất nhàn nhạt, môi mỏng nhếch lên một nụ cười khiến cả người nàng ôn hòa hẳn đi, nữ tử trước mặt này nàng chỉ cần yên tĩnh ngồi đó cũng khiến người khác vô pháp bỏ qua.



Một đám người đứng bên này nhìn thấy cảnh trước mắt đều cảm thấy bản thân đang nhìn một bức tranh, một bức tranh chân thực đến mức khiến người nhìn kinh tâm động phách, không ai dám mở miệng nói gì chỉ sợ sẽ làm kinh động đến người đối diện, khoác lên người chiếc váy nguyệt quang, nàng như tiên nữ giáng trần, khiến người khác không dám đến gần, cả người nàng được bao bọc bởi sự ôn nhu ấm áp, không khí yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc vang lên, không biết là ai đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.



“Nàng... nàng là ai vậy? Thi Ngôn Quận chúa sao?” Trong tiềm thức của mỗi người ở đây đều chỉ nghĩ rằng nữ tử trước mặt chính là Thi Ngôn Quận chúa của Trịnh vương phủ, dù sao Thi Ngôn Quận chúa cũng được mọi người bầu chọn là mỹ nhân đệ nhất của Đại Ngụy, ngay cả vị kia của Triệu gia cũng không thể thay thế vị trí thứ nhất trong danh sách mỹ nhân, vậy mà nữ tử trước mắt này dung mạo của nàng không hề thua kém, thậm chí ngay cả khí chất trên người nàng Thi Ngôn Quận chúa cũng tự nhận không bằng.



“Ngươi điên rồi sao? Trịnh vương gia chỉ có một người cháu gái là Thi Ngôn Quận chúa, đâu ra người thứ hai.” Bọn họ cũng nhìn thấy hai người có gương mặt giống hệt nhau, chắc hẳn là tỷ muội song sinh, mà Thi Ngôn Quận chúa chỉ có một người mà thôi.







“Phong Linh, không giới thiệu sao?” Ánh mắt Liên Như Nguyệt rơi vào nữ tử đang ngồi trên xe lăn, đôi mắt nàng thoáng qua tia kinh diễm, Thi Ngôn Quận chúa là người đẹp nhất Đại Ngụy không phải chỉ là lời đồn, Trịnh vương trước giờ đóng cửa không gặp khách nên sinh thần lần thứ mười bốn của Thi Ngôn Quận chúa mời rất ít người, Liên gia là một trong số ít những người được mời, lần đầu tiên gặp Trịnh Thi Ngôn Liên Như Nguyệt quả thật đối với dung mạo của nàng ta chỉ có thể cảm thán, dung mạo của nàng đẹp đến mức tiên nữ trên trời còn cảm thấy e thẹn, ngay cả nữ nhân cũng cảm thấy rung động huống hồ lại là nam nhân, sau sự việc đó Trịnh Thi Ngôn liền đứng đầu danh sách mỹ nhân của Đại Ngụy, một đồn mười, mười đồn trăm, lời đồn ngày càng quá đáng nhưng cũng không sai, bởi vì Trịnh Thi Ngôn quả thật xinh đẹp, vốn dĩ nàng vẫn luôn nghĩ chưa có ai có thể thay thế được vị trí của Trịnh Thi Ngôn ở đầu danh sách cho đến hiện tại gặp được nữ tử trước mắt này, vẫn là dung nhan nàng rất quen thuộc, nữ tử này tuy xinh đẹp không kém nhưng không thể so sánh với Trịnh Thi Ngôn, bất quá ở trước mắt nữ tử này Trịnh Thi Ngôn lại kém đi vài phần linh khí.



“Đây là muội muội song sinh của ta, Tiết Phong Lan.” Tiết Phong Linh nhếch môi, nàng kéo tay Tiết Phong Lan thân mật giới thiệu, một bộ dạng tỷ muội thân thiết, ít nhất dưới mắt Liên Như Nguyệt là như vậy.



“Liên tiểu thư, xin chào.” Tiết Phong Lan cấp cho nữ tử đối diện một nụ cười nhạt, bàn tay không tiếng động rút ra khỏi tay Tiết Phong Linh, hoàn toàn không quan tâm sắc mặt cứng đờ của đối phương.



“Xin chào, ta cùng Phong Linh là bằng hữu, gọi ngươi một tiếng Phong Lan không ngại chứ?” Liên Như Nguyệt vô thức nhìn thấy hành động của Tiết Phong Lan, gương mặt vẫn duy trì nụ cười, tỷ muội thân sinh... tình cảm cũng không mấy tốt đẹp.



“Không ngại.”



“Phong Linh, ngươi giấu muội muội cũng quá kĩ đi? Đây là lần đầu tiên ta được gặp nàng a...” Mười tuổi năm đó Thượng thư phu nhân đưa Tiết Phong Linh đến Trường Bình Hầu phủ chúc Tết, đó là lần đầu tiên nàng gặp Tiết Phong Linh, bởi vì tuổi hai người xấp xỉ nhau nên nhanh chóng trở thành bằng hữu, hai năm làm bằng hữu Liên Như Nguyệt cũng chưa bao giờ nghe thấy Tiết Phong Linh nhắc đến người muội muội này, ngược lại là Thượng thư phu nhân luôn nhắc đến tiểu nữ nhi nghịch ngợm của nàng ta, cho nên nàng mới biết được Tiết Phong Linh có một muội muội song sinh, chỉ là chưa bao giờ có cơ hội gặp qua, dù sao cũng là muội muội của khuê mật, lại còn là nữ nhi của biểu cô, cho nên bất kể bữa tiệc gì Liên gia tổ chức nàng đều gửi thiệp mời người đến cho Tiết Phong Lan, bất quá người đến lúc nào cũng là Tiết Phong Linh, mỗi lần một lý do khác nhau, Liên Như Nguyệt cảm thấy Tiết Phong Lan quá kiêu ngạo, về sau nàng cũng không có ý định tiếp tục mời Tiết Phong Lan nữa, nếu không phải có cung yến ngày đó, chỉ sợ nàng đã quên mất khuê mật của bản thân còn có người muội muội như thế này.



“Lan Nhi từ nhỏ nghịch ngợm lại không thích ra ngoài, mẫu thân sợ nàng ra ngoài gây họa nên khi ngươi gửi thiệp mời dự tiệc nàng mới không thể đến.” Tiết Phong Linh uyển chuyển nói một câu, trách nhiệm liền đổ lên đầu của Tiết Phong Lan, Liên Như Nguyệt là người kiêu ngạo, thân phận đích nữ Trường Bình Hầu của nàng khiến không ít người khiêng dè, từ trước đến nay đều chỉ có Liên Như Nguyệt không nể mặt người khác chứ chưa có người dám không nể mặt Liên Như Nguyệt, mỗi lần Liên Như Nguyệt gửi thiệp mời cho Tiết Phong Lan thì nàng đều mang giấu đi, cố gắng tìm lý do thay Tiết Phong Lan, hoặc khiến Tiết Phong Lan không đi được, dần dần Liên Như Nguyệt đối với Tiết Phong Lan cũng không còn hứng thú nữa, nàng hiện tại nhắc lại chuyện cũ chỉ muốn ấn tượng của Liên Như Nguyệt về Tiết Phong Lan xấu đi.



Quả nhiên chân mày Liên Như Nguyệt không khỏi chau lại, bất quá rất nhẹ, nếu không phải người chú ý đến nàng tuyệt đối sẽ không phát hiện được.



“Liên tiểu thư, trước kia là do Lan Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, sợ bản thân đến bữa tiệc sẽ phá hỏng bữa tiệc của ngươi, về sau thân thể không tốt mới không thể đến dự, mong Liên tiểu thư đừng trách.” Tiết Phong Lan bất động thanh sắc mở miệng, giọng nói nàng từ tốn, không nhanh không chậm như tường thuật lại chuyện xưa, câu chữ tràn đầy thành ý khiến người khó mà tiếp tục truy cứu.



“Như Nguyệt a, chuyện này cũng không phải lỗi của Lan Nhi, nàng từ nhỏ đã hoạt bát đáng yêu, ta mới không để cho nàng ra ngoài, sợ nàng gây họa.” Thượng thư phu nhân một bên tiếp lời, trước mặt người ngoài cho dù là nữ nhi làm sai nàng cũng phải đứng về phía nữ nhi, huống hồ chuyện này vốn không liên quan đến nữ nhi, là do Tiết lão thái thái phát hiện Liên Như Nguyệt gửi thiệp mời cho Tiết Phong Lan, thiệp mời còn chưa đến tay Tiết Phong Lan thì đã cho người đoạt lại, sau đó lấy thiệp mời đó đưa cho Tiết Lan Huơng, để Tiết Lan Hương thay nữ nhi tham dự, một lần thì không sai nhưng tiếp tục vài lần sau đó Thượng thư phu nhân cũng không thể tiếp tục nhẫn nhịn, hai bên nháo một trận, về sau Liên Như Nguyệt cũng không có gửi thiệp mời đến nữa, chuyện này liền cho qua.



Rõ ràng nội dung lời nói của Tiết Phong Linh và Thượng thư phu nhân không khác nhau lắm nhưng Liên Như Nguyệt lại nghe ra một ý vị khác trong đó, Liên Như Nguyệt cũng không ngốc, sau khi nghe thấy lời giải thích của Tiết Phong Lan thì nàng liền nhận thấy được ẩn ý trong lời nói của khuê mật Tiết Phong Linh, không biết là do cảm giác hay giác quan thứ sáu của nữ nhân mà Liên Như Nguyệt lại cảm thấy, Tiết Phong Linh muốn Tiết Phong Lan để lại ấn tượng xấu trong lòng nàng.