Đích Nữ Tàn Phi

Chương 13 : Tính toán (1)

Ngày đăng: 18:37 30/04/20


“Vâng, chúng nô tì đã có đáp án…” Như Sương khẳng định mở miệng, sống bên. cạnh Thái hậu từ nhỏ, Như Sương làm sao không biết ý định của người? Thái hậu muốn nàng đến chăm sóc Tứ tiểu thư một phần là vì muốn nàng cùng Như Ngọc không bỏ lỡ tuổi thanh xuân của bản thân, sống trong cung mặc dù vinh hoa phú quý nhưng lại không hề có tự do, vậy nên Thái hậu mới cho nàng cơ hội ra ngoài dưới danh nghĩa Tứ tiểu thư, phần còn lại tất nhiên là vì muốn nàng thật sự chăm sóc Tứ tiểu thư, hiện tại đôi chân của Tứ tiểu thư đãtànphế, cần một người bên cạnh chăm sóc, mà người Thượng thư phủ lại không đáng tin.



Thật ra nếu Như Sương hôm nay khi đi gặp Tiết Phong Lan thì nàng tuyệt đối sẽ không muốn nhận Tiết Phong Lan làm chủ tử, dù sao nửa đời còn lại có bị chôn vùi trong cung hay không nàng cũng không quan tâm, chỉ cạnh có thể ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ Thái hậu như vậy cũng đủ rồi. Nhưng thiên ý trêu nhân, mặc dù nàng muốn ở bên cạnh chăm sóc Thái hậu nhưng khát vọng muốn tự do vẫn luôn ở tận sâu trong lòng nàng.



Lần đầu gặp Tiết Phong Lan không hiểu sao Như Sương lại có cảm giác kì quái, khi đó nàng đã nhận định Tiết Phong Lan là chủ tử của nàng, mặc dù Tiết Phong Lan bịtànphế nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến nàng, Như Sương có thể khẳng định dựa vào năng lực của bản thân có thể bảo vệ Tiết Phong Lan. Vì vậy nàng đã quyết định, Thái hậu đã cho nàng cơ hội quý giá như vậy, nàng phải biết trân trọng!



“Ngươi nói đi…” Nhận lấy chiếc muỗng bằng vàng từ tay Cao ma ma, Thái hậu múc một muỗng canh khẽ nhấp. Mùi hương thơm ngát lan tỏa trong miệng, Thái hậu hài lòng gật đầu.



Chung đồ bổ lúc nãy đã có người thu dọn, trong phòng vốn bừa bộn nhưng lúc này vốn đã được lau dọn sạch sẽ. Bên ngoài gió tuyết không ngừng thổi, hoa cùng lá hòa vào trong tuyết, giữa nền tuyết trắng làm nổi bật lên những chiếc lá xanh cùng với những đóa hoa rực rỡ. Khác với bên ngoài lạnh giá, bên trong Trường Xuân Cung vô cùng ấm áp, không khí nóng ẩm nhưng với trời đông gió tuyết khiến người khác cảm thấy thoải mái.



“Chúng nô tì đã quyết định sẽ xuất cung hầu hạ Tứ tiểu thư…”



Thái hậu nghe vậy có chút ngoài ý muốn, rất nhanh liền mở miệng: “Đã quyết định…?” Trước khi xuất cung nàng có thể nhìn ra được Như Sương cùng Như Ngọc tuyệt đối không hài lòng nhưng không hiểu sao khi về cung, thái độ của họ liền thay đổi, điều này khiến nàng cảm thấy kì lạ, rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến hai nha đầu này thay đổi?!



“Vâng…” Như Sương không chút do dự trả lời khiến Thái hậu có chút kinh ngạc, rốt cuộc thì lý do vì sao mà khiến Như Sương kiên quyết như thế?! Chăm sóc bọn họ từ nhỏ, không ai hiểu bọn họ hơn nàng, khiến bọn họ có thể kiên quyết như thế ít ai có thể làm được, ngay cả Thái hậu như nàng cũng không thể bắt buộc bọn họ làm chuyện mà bọn họ không thích, vậy mà hiện tại bọn họ lại cam tâm tình nguyện nhận định nha đầu Lan Nhi làm chủ tử?!




Mặc dù là tỷ muội song sinh nhưng tính tình lại hoàn toàn khác nhau một trời một vực, Như Sương điềm tĩnh, có tinh thần trách nhiệm, Như Ngọc lại hoạt bát, hau gây chuyện. Mà hôm nay Như Sương lại làm giả mệnh lệnh của nàng, chuyện này chắc hẳn có huyền cơ trong đó, nàng tin tưởng người của bản thân.



“Đầu đuôi mọi chuyện là như thế này…” Như Ngọc cướp lời, kể lại từng chi tiếc khi nàng đến thượng thư phủ.



Sau khi lão thái thái tức giận liền rời đi, đám người đó thấy vậy cũng lần lượt kéo nhau đi, Như Sương cùng Như Ngọc cũng phải về bẩm báo với Thái hậu nên trong nháy mắt, căn phòng của nàng của còn một mình nàng ngồi trên ghế, xung quanh chỉ là một đám đồ vật chết, hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng.



Đến giờ phút này Tiết Phong Lan mới thật sự hiểu rõ, trong cái nhà này hoàn toàn không tồn tại thứ gọi là tình thân! Nếu thật sự có tình thân thì tại sao mẫu thân lại vứt bỏ nàng một mình ở đây? Tại sao phụ thân lại thiên vị tỷ tỷ? Tại sao tổ mẫu lại lấy tất cả những thứ của nàng? Tỷ tỷ nàng… Tại sao lại muốn nàng chết?!



Vốn dĩ không tồn tại, là do bản thân nàng lừa mình lừa người mới có kết cục thê thảm như vậy, nhưng không sao… Dù sao đó cũng là chuyện quá khứ, chẳng có lý do gì nàng phải tiếc hận cả! Từ nay về sau, tất cả bọn họ đều không phải thân nhân của nàng, tình thân gì chứ, đáng giá mấy đồng tiền?!



“Người đâu…” Tiết Phong Lan lớn tiếng gọi.



Chừng nửa khắc sau, một nha hoàn vội vàng chạy vào, hơi thở phập phồng, đứng trước mặt nàng cung kính gọi một tiếng ‘Tứ tiểu thư’!