Đích Nữ Tàn Phi

Chương 94 : Gặp Lại Cố Nhân

Ngày đăng: 22:12 07/03/21


"Tiết tiểu thư."



Thanh âm như ngọc vang lên bên tai, Tiết Phong Lan theo phản xạ ngẩng đầu, ngày hôm nay có không ít họ Tiết đến tham dự, bất quá ở nơi này chỉ có ba người các nàng, huống hồ người mở miệng lại là một trong số hai người đối diện, cho nên nàng có thể khẳng định người mà đối phương đang gọi không ai khác chính là nàng.



Thiếu nữ một thân váy thu thủy mang cho người khác cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, từ khi hai người xuất hiện Tiết Phong Lan đã phát hiện ra chỉ là nàng không có ý bận tâm xem người đến là ai, hôm nay đại hôn của Thái tử, cửa chính đông người chen chút, các nàng đến cửa sổ nhìn lén cũng là chuyện bình thường, chẳng phải nàng cũng như vậy hay sao? Bất kể là kiếp trước hay kiếp này Tiết Phong Lan cũng không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác, nếu các nàng không động đến nàng thì nàng sẽ giữ vững lập trường nước sông không phạm nước giếng, huống hồ từ khi mất đi đôi chân tính tình của nàng đã trở nên lãnh đạm, một phần là vì tự ti nên cho nên nàng không thể bắt chuyện với người khác, kiếp này phần tự ti đó đã mất đi nhưng nàng cũng không có ý định kết giao với người khác, đối với hai người vừa đến chỉ có thể làm như không thấy, vốn dĩ nàng cũng không có tò mò về thân phận của đối phương, chỉ đợi sau khi Thái tử bái đường xong liền rời đi, ai biết được đối phương lại lên tiếng, nàng lại không thể tiếp tục giả vờ.



Ánh mắt nàng cẩn thận đánh giá hai người trước mặt, thiếu nữ váy lam xinh đẹp dịu dàng nhưng đôi mắt thanh minh rõ ràng, cho người khác cảm giác thông minh cơ trí, không hề giống tiểu thư nơi khuê phòng, ngược lại có chút anh khí, nếu là nam nhân thì chắc chắn là một chính nhân quân tử, đáng tiếc lại là phận nữ nhi. Thiếu nữ còn lại một thân váy đào, gương mặt thanh thuần như suối, đôi mắt to tròn lộ vẻ ngây thơ không rành thế sự khiến người khác nhịn không được mà nâng niu trong lòng bàn tay, hai người trước mắt như hai thực thể đối lập nhau, bất quá khi đứng bên cạnh nhau lại thập phần hài hòa.



"Hạ tiểu thư, xin chào." Tiết Phong Lan mỉm cười, nụ cười của nàng như gió xuân tháng ba, vô cùng ấm áp, cả người nàng như được bao bọc bởi hơi thở của mùa xuân, khiến người khác nhìn vào không khỏi ngẩn ngơ trong giấy lát.



"Tiết tiểu thư biết ta?" Hạ Nguyệt Lam không hổ là Hạ Nguyệt Lam, không giống với Nguyệt Viên Viên một bên bị vẻ đẹp của đối phương làm cho say mê, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Dựa theo thông tin tình báo mà nói vị Tứ tiểu thư của Thượng thư phủ này suốt ngày không có ra ngoài, ngay cả các cuộc giao lưu giữa tiểu thư khuê các với nhau nàng cũng không có đến, bên cạnh ngòai trừ tỷ muội cũng chỉ là nha hoàn, một vị bằng hữu cũng không có, huống hồ đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau làm sao nàng ta biết được nàng họ Hạ?



Ánh mắt Tiết Phong Lan luân chuyển, gương mặt vẫn duy trì ý cười nhàn nhạt: "Chẳng phải Hạ tiểu thư cũng biết ta đấy sao?"



Nàng không biết Hạ Nguyệt Lam, mặc dù kiếp trước đã từng gặp qua vài lần nhưng khi đó sự chú ý của nàng đều đặt trên người Lam Thành Vũ, nào có tâm tư quan tâm đến những người khác? Mặc dù nàng không quen biết Hạ Nguyệt Lam bất quá nàng có nhận thức với thiếu nữ một thân váy đào bên cạnh Hạ Nguyệt Lam.



Phủ doãn Nguyệt gia tiểu thư Nguyệt Viên Viên, phụ thân là Phủ doãn nổi tiếng thanh liêm chính trực, mẫu thân xuất thân từ thư hương thế gia, Nguyệt Viên Viên là đích nữ của Nguyệt gia, từ nhỏ nàng đã được gia giáo cẩn thận, được Nguyệt gia nuông chiều mà lớn, bất quá đối với sự nuông chiều của Nguyệt gia Nguyệt Viên Viên không có trở thành thiếu nữ ngạo mạn không xem ai ra gì mà ngược lại lại dưỡng ra tính tình thanh thuần vô hại, lương thiện không chút tâm cơ. Bởi vì nàng thanh thuần đáng yêu, một nữ hài không có tâm cơ, Nguyệt Phủ doãn là người thanh liêm nên đặc biệt ưa thích nữ nhi này, Nguyệt Viên Viên là đóa hoa trong tay Nguyệt gia, bất quá cũng được bao nhiêu người yêu thích, đối với tính tình của nàng người hiểu rõ thì sẽ thông cảm và bao dung, còn người không hiểu đều nghĩ rằng nàng đang giả vờ làm một đóa bạch liên hoa, vì vậy mà Nguyệt Viên Viên rất ít bằng hữu, mà Hạ Nguyệt Lam, là một trong số ít những người có quan hệ tốt với nàng.



Hạ gia Thái phó tiểu thư Hạ Nguyệt Lam, Hạ Thái phó là Đế sư, quyền cao chức rộng, nhận được sự tín nhiệm của Ngụy đế, Hạ gia có không ít tiểu thư bất quá chỉ có một mình Hạ Nguyệt Lam là đích nữ, mẫu thân nàng vì khó sinh mà qua đời, phụ thân nàng lại một thân trăng hoa, về sau khi nàng lên sáu cũng lâm trọng bệnh, không lâu sau lại bước theo gót chân của mẫu thân nàng mà đi đến thế giới bên kia, một nữ hài khiếm khuyết cả tình thương của phụ thân lẫn mẫu thân, chắc chắn con đường trưởng thành rất khó đi, bất quá đối với Hạ Nguyệt Lam mà nói, quá trình trưởng thành của nàng là một bước ngoặc, thành công thì tốt, thất bại chính là không thể quay đầu. Không có phụ mẫu bên cạnh nhưng Hạ Nguyệt Lam vẫn còn có một tổ phụ là Hạ Thái phó, Hạ Thái phó không hổ là Đế sư, hắn dạy dỗ Hạ Nguyệt Lam thành một nữ trung hào kiệt, lấy việc nước làm trọng, bồi dưỡng nàng trở thành người kế thừa của Hạ gia, luật lệ Đại Ngụy không hề khắc khe như những quốc gia khác, chỉ cần là người có năng lực, cho dù người đó là nữ nhân cũng có thể thăng quan tiến chức, nếu không Quốc Tử Giám làm sao có chiêu mộ nữ nhân vào học?



Hạ Nguyệt Lam là nữ nhân nhưng tính tình lại mang theo vài phần khí thế nam nhân, nàng mang một nét đẹp dịu dàng dàng khiến lòng người say đắm nhưng đôi mắt lại lộ vẻ cơ trí khiến người khác không thể xem thường, kiếp trước nàng theo Hạ Thái phó bước chân vào quan trường, bất quá nàng không làm quan văn mà làm quan võ, nàng làm quân sư bên cạnh Uy Vũ Tướng quân, cùng hắn dẫn binh đánh trận, làm nên không ít tiếng vang, so với Tiết Phong Linh, Tiết Phong Lan cảm thấy Hạ Nguyệt Lam mới là người thích hợp với Uy Vũ Tướng quân, bất quá lão Thiên thích trêu người, Uy Vũ Tướng quân chết trận, Hạ Nguyệt Lam cũng không tránh khỏi vận mệnh, thây cốt nơi chiến trường.



Một người dịu dàng nhưng đầy khí thế nam nhi, một người ngây thơ lại thanh thuần vô hại, hai người tính cách trái ngược nhau nhưng lại vô cùng hợp nhau, không những trở thành bằng hữu mà còn trở thành khuê mật của nhau, đây có lẽ là bù trừ trong truyền thuyết.



Sở dĩ Tiết Phong Lan có thể hiểu rõ như vậy là bởi vì Nguyệt Viên Viên là người có tình ý với Lam Thành Vũ, trước khi nàng gặp gỡ Lam Thành Vũ thì hắn và Nguyệt Viên Viên đã quen biết nhau, mối quan hệ giữa hai người rất bình thường, mẫu thân Nguyệt Viên Viên từng là bằng hữu của Từ Hoàng hậu, cho nên Nguyệt Viên Viên thường xuyên theo mẫu thân tiến cung, gặp được Lam Thành Vũ, thiếu nữ đơn thuần đối với vị hoàng tử thất sủng vừa gặp đã yêu. Nguyệt Viên Viên mặc dù ngây thơ trong sáng nhưng nàng vẫn biết được tình cảm của bản thân đối với Lam Thành Vũ, bởi vì nữ tử trong chốn khuê phòng không được chủ động nên nàng mới đem tình cảm của bản thân giấu đi, cho đến khi Ngụy đế ban hôn cho Lam Thành Vũ, mà tân nương của hắn lại không phải nàng, Nguyệt Viên Viên lúc nãy mới bất chấp tất cả, dùng tính mạng của bản thân ép Ngụy đế thu hồi thánh chỉ, lúc này cả Nguyệt gia và mọi người mới biết người trong lòng của nàng là vị hoàng tử không mấy nổi bật Lam Thành Vũ.



Mặc dù không nhìn tõ gương mặt của đối phương nhưng trong lòng nàng đã có câu trả lời cho thân phận của đối phương, Tiết Phong Lan - Tứ tiểu thư nhà Lễ bộ - người được nhắc nhiều nhất trong các tửu lâu ở kinh thành.



"Nương nương?" Cung nữ bên người thấy Từ Hoàng hậu nhìn về một phía đến mức thất thần không khỏi mở miệng nhắc nhở.



"Không có việc gì." Hoàng hậu thu hồi tầm mắt, khoát tay cùng cung nữ rời đi Thái tử phủ.



Tiết Phong Lan, rất nhanh sẽ gặp lại.



Bên này Tiết Phong Lan cũng chuyển mắt, khóe môi cong lên một độ cong nhẹ, sau đó liền phân phó Xuân Cầm phía sau đưa nàng rời đi chỗ này, nàng đến nhanh đi cũng nhanh, trong không khí náo nhiệt thế này không có người để ý đến, bất quá nhất cử nhất động của nàng đều lọt vào ánh mắt của một người.



Ánh nắng chiều tà nhanh chóng được thay thế bằng ánh trăng buổi tối, hôm nay không phải mười lăm cho nên ánh trăng không có tròn mà là hình khuyết, bất quá dưới không cảnh tối tăm của liên trì ánh trăng lại đặc biệt sáng, chiếu sáng một góc nơi mặt hồ.



Đêm nay gió lớn, trăng lên cao, khác hẳn với nội viện một bên ồn ào nó nhẹ hồ sen ở hậu viện yên tĩnh không một bóng người, còn chưa đến mùa hạ cho nên hoa sen trong hồ vẫn chưa nở hoa, chỉ có những lá sen đang vươn lên mặt nước, dưới ánh trăng đung đưa theo làn gió, bên cạnh hồ là một nữ tử, nàng mặc chiếc váy màu nguyệt quang, thân ảnh như ảo như thật khiến người khác không khỏi mơ màng liên tưởng đến Liên hoa tiên tử.



Lúc nãy uống quá nhiều rượu, đầu óc của hắn lúc này đã có chút mơ màng, nhìn thân ảnh cách đó không xa, nhất thời không thể xác định được đây là hiện thực hay ảo ảnh.



Bước chân của hắn không tự giác đi về phía đó, vô tình dẫm phải lá cây dưới đất, tiếng động mặc dù nhỏ nhưng đặt ở nơi vắng lặng thế này thì lại rất rõ ràng, nghe thấy tiếng động nữ tử giật mình quay người, vừa lúc này mây tan đi, để lộ gương mặt của nữ tử dưới ánh sáng của mặt trăng, ánh mắt nam tử thoáng qua tia rung động.



Dưới ánh trăng, gương mặt xinh đẹp dần hiện ra, đường nét như họa, mỗi động tác cử chỉ đều khiến người không khỏi dời mắt, đôi mắt nàng như giếng cổ trong suốt, một mảnh phân minh rõ ràng, mái tóc nàng tựa như liễu diệp không ngừng quấn lấy gió, gương mặt thanh lệ lộ vẻ ngây thơ, nàng đẹp như hoa lê trước gió, chỉ cần đứng đó cũng có thể lay động nhân tâm.



Trái tim, bất giác lỡ một nhịp.



Đáy mắt nữ tử xẹt qua tia sửng sốt, rõ ràng đối với sự xuất hiện của hắn là không ngờ đến.



Nam tử một thân thanh bào, trên y phục thêu lá trúc, một màu xanh thẫm mang cho người khác cảm giác thanh khiết, mái tóc của hắn rất dài, đen như mực được buộc cao lên, hai hàng tóc mai phiêu bạc, cả người đầy vẻ tiêu sái, dung mạo hắn khôi ngôi tuấn tú, mỹ nam như ngọc, ôn hòa nho nhã, toát lên phong phạm của nam nhân, tựa như hoa hoa công tử, bất quá mày như kiếm, sắc bén vô cùng, đôi mắt một mảnh trong suốt, mắt đào hoa nhếch lên khiến chúng nữ nhân không khỏi bị hút hồn, đáy mắt trầm tĩnh như nước, chứa tia mơ màng không rõ, bộ dạng của hắn ôn hòa nhỏ nhã, chính là Tiết Phong Lan biết, hắn không phải là một người dễ gần.



Tiết Phong Lan sớm đã chuẩn bị tinh thần sẽ gặp lại Lam Thành Vũ, chỉ là... nàng không nghĩ lại sớm như thế.