Đích Nữ Tàn Phi
Chương 3 : Tàn phi trở về
Ngày đăng: 18:37 30/04/20
Bên trong căn phòng được trang trí hoa lệ, có không ít người đang ngồi nới đó, ai ai cũng đều lộ ra gương mặt đau buồn, nhưng ai biết được người nào là thật lòng, người nào là giả vờ cơ chứ?!
Bất kể là thật lòng hay giả dối, mọi người đều trong lòng hiểu rõ. Trong phủ, Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư đều rất được sủng ái, là hòn ngọc quý trên tay lão gia. Vậy mà một người hiện đang nằm bất tỉnh trên giường, một người lại không rõ sống chết. Mọi người đều là người thông minh, ai lại bày ra vẻ mặt xem kịch vui ra chứ? Không sợ bị lão gia bỏ sao?!
Màn gấm được vén lên, lộ ra nữ hài tử đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường. Gương mặt nữ hài tử trắng bệch, toàn thân lạnh lẽo khiến đại phu cũng phải lắc đầu.
“Thượng thư đại nhân, không phải lão phu không muốn cứu Tứ tiểu thư, mà là… Aizz…”
Thượng thư phu nhân nghe vậy hoảng sợ muốn ngất xỉu, may mắn có nha hoàn bên cạnh đỡ. “Phu nhân, cẩn thận!”
Thượng thư phu nhân lắc đầu, ý nói bản thân không sao. Thượng thư đại nhân thấy vậy, lo lắng nhìn đại phu:
“Đại phu chẳng lẽ nữ nhi thật sự không thể sao?”
Đó là một trong hai nữ nhi hắn yêu thương nhất, vậy mà hiện tại hai nữ nhi hắn đều gặp chuyện. May mắn là Linh Nhi mạng lớn, chỉ là hoảng sợ đến ngất xỉu. Nhưng còn Lan Nhi…
Hắn đưa mắt nhìn nứ nhi đang bất tỉnh trên giường. Chẳng lẽ đời này nữ nhi của hắn phải thành người tàn phế hay sao?! Rốt cuộc hắn đã làm gì sai?! Tại sao Thiên gia lại đối xử với hắn như vậy?!
“Thượng thư đại nhân ngài bớt đau lòng…” Đại phu thở dài, cúi chào mọi người rồi đi theo nha hoàn ra ngoài.
“Lão gia, người nhất định phải cứu Lan Nhi… Lão gia…” Thượng thư phu nhân được nha hoàn đỡ đến bên giường, không ngừng khóc lóc.
Nữ nhi của nàng, tại sao nữ nhi của nàng lại phải bị như vậy? Thiên gia ngài thật không công bằng, nữ nhi nàng còn nhỏ như vậy, làm sao lại đối xử với nó như vậy?! Làm sao lại cướp đi đôi chân của nó. Tại sao!!!
Lão thái thái thấy vậy liền nhíu mày, mặc dù nàng không thích đưa cháu này lắm nhứng dù sao vẫn là cháu nàng. Nữ nhân mà bị tàn phế hai chân thì liệu có người nào lấy ?! May mắn là đứa cháu cưng Linh Nhi của nàng không bị làm sao!
“Được rồi! Lan Nhi còn chưa có chết, nàng khóc cái gì!” Thượng thư đại nhân tức giận trừng mắt nhìn thê tử mình, trong lòng cũng đau lòng không kém. Nữ nhi của hắn sau này phải sống thế nào đây? Nàng chỉ mới có mười hai tuổi!
Thấy Thượng thư đại nhân nổi giận mọi người đồng loạt cúi đầu. Trong lòng cũng rất thương hại Tứ tiểu tư, còn nhỏ như vậy đã bị tàn phế sau này không thể nào lấy chồng được rồi. Mà nếu có lấy chồng cũng không thể lấy hoàng tử vương tôn được, cùng lắm gả cho một gả nông dân nghèo mà thôi! Nếu Tứ tiểu thư không thể gả ra ngoài được, thì người có lợi không phải là các nàng sao?! Nghĩ đến đây, các vị di nương liền yên tâm.
Hành động của nàng làm kinh động đến Thượng thư phu nhân khiến Thượng thư phu nhân giậc mình, xen lẫn kinh hỉ:
“Lan Nhi, con tỉnh rồi!”
Tiết Phong Lan ngơ ngác, trong mắt là sự hoảng hốt: “Mẫu thân...”
“Lan Nhi, Lan Nhi của nương... Con làm ta lo lắng không thôi, Lan Nhi...” Thượng thư phu nhân ôm chầm lấy Tiết Phong Lan, dịu dàng vuốt tóc nàng.
“Mẫu thân... Mẫu thân...” Thượng thư phu nhân như cái cọc giữa biển khơi, cứu vớt Tiết Phong Lan sắp chết đuối.
“Mẫu thân... Con sợ lắm, mẫu thân...” Nàng khóc, nước mắt lăn dài trên má, mặt dụi vào lòng Thượng thư phu nhân.
“Lan Nhi ngoan, có mẫu thân ở đây sẽ không ai dám hại con...”
Dưới cái ôm ấm áp của Thượng thư phu nhân, Tiết Phong Lan dần dần bình tĩnh. Nàng ý thức được điều khác thường, mẫu thân của nàng không phải đã mất từ hai năm trước rồi sao?! Tại sao mẫu thân vẫn còn đây...?!
Nhớ tới chuyện năm đó ánh mắt nàng đầy tang thương, năm đó mẫu thân bệnh nặng, nàng lại không thể xuất cung trở về thăm mẫu thân, để rồi nghe tin mẫu thân qua đời. Đó là hối tiếc của nàng!
Nhưng mẫu thân tại sao vẫn còn sống, hơn nữa còn đang ôm nàng...?!
“Mẫu thân...” Tiết Phong Lan từ trong lòng Thượng thư phu nhân ngẩng mặt lên nhìn.
Vẫn là gương mặt thân thương ngày nào, vẫn là ánh mắt dịu dàng như thế...
Là mơ sao?! Mơ mà cũng chân thật như thế ư...?!
“Lan Nhi, con không sao là tốt rồi... Sau này không được theo tỷ tỷ làm những chuyện nguy hiểm như vậy...”