Đích Nữ Tàn Phi

Chương 49 : Lễ vật

Ngày đăng: 18:37 30/04/20


"Tiểu thư, không có việc gì. Tiểu thư..." Xuân Cầm đi đến bế Tiết Phong Lan lên, khi chủ tử trò chuyện, nàng thân là nha hoàn nên phải lùi về sau, huống hồ đông người như vậy, vốn nghĩ là tiểu thư sẽ không có việc gì nên nàng mới buông lỏng cảnh giác một chút. Không ngờ, mũi tên từ đâu bay đến, những nha hoàn xung quanh lại hoảng sợ hét lên khiến nàng bất ngờ không kịp phản ứng, lúc giật mình choàng tỉnh thì phát hiện mũi tên đang ở ngay trước mặt Tiết Phong Lan, nàng đã cố gắng chạy đến khoảng cách chỉ có ba bước, nhưng suy cho cùng vẫn là không kịp, may mắn lúc đó là có người nhanh chân hơn nàng nếu không, Tiết Phong Lan đã rơi vào nguy hiểm.



Tiết Phong Lan ôm lấy Xuân Cầm, thân thể sớm đã cứng đờ, gương mặt tái nhợt đến đáng thương, ánh mắt có chút mơ hồ, có lẽ nàng vẫn chưa hoàn hồn, Xuân Cầm vội vàng kiểm tra thân thể Tiết Phong Lan, phát hiện nàng không sao, chỉ là bị dọa sợ mới yên tâm thở ra.



"Tiểu thư, không sao rồi..."



Gương mặt Tiết Phong Lan giấu vào cổ Xuân Cầm, chỉ có Xuân Cầm mới biết tay nàng lúc nàng đang run, nàng cố gắng bình ổn tâm tình, cho dù là kiếp trước hay kiếp này Tiết Phong Lan đều được hưởng muôn ngàn sủng ái, chuyện như vậy là lần đầu tiên gặp, bất quá nàng đã trải qua một kiếp, những chuyện có thể khiến nàng hoảng sợ không nhiều, nhưng lần này, Tiết Phong Lan thật sự sợ hãi, nếu Tiết Thanh Liên không kéo tay nàng kịp thời, liệu có phải nàng sẽ chết không?!



Không!



Đến khi hô hấp bình ổn, lý trí lúc này quay trở lại, Tiết Phong Lan lúc này đã bình tĩnh đi nhiều, một loạt vấn đề đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, nàng thiếu Tiết Thanh Liên một mạng nàng tất nhiên sẽ trả, thiếu nợ phải trả là chuyện thường tình, chỉ là nàng không nghĩ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy. Rõ ràng kiếp trước là phải đến một năm sau, khi đó nàng cùng Tiết gia năm người đi đến Công chúa phủ dự tiệc, trên đường về bị thích khách mai phục, Tiết Thanh Liên vô tình cứu nàng thoát khỏi mũi kiếm của thích khách, sự việc này khiến Thượng thư phu nhân đối xử với nàng ta tốt hơn một chút, nhưng số phận đã định thì không thể thay đổi.



Tiết Thanh Liên mười sáu tuổi năm đó, vì giúp nàng với Lam Thành Vũ gặp gỡ mà đã đắc tội với Tiết Phong Linh, không đến một tháng sau, Tiết lão thái thái liền bắt ép Tiết Thanh Liên gả cho Trương tú tài làm thiếp, nàng ta không chịu nên đã cầu nàng giúp đỡ. Niệm tình Tiết Thanh Liên giúp đỡ nàng nhiều lần, nên nàng đã đến xin mẫu thân chọn cho nàng ta một trượng phu tốt, ai biết được Tiết Phong Linh ở phía sau giở trò, ngày đại hôn mới biết Tiết Thanh Liên gả cho đại hán thô lỗ, nàng dù muốn ngăn cản cũng không được, về sau không còn liên lạc với Tiết Thanh Liên nữa, không lâu sau thì nghe nàng ta đã qua đời.



Một mạng nàng thiếu Tiết Thanh Liên vẫn chưa trả, không nghĩ đến nó lại đến nhanh như vậy, có lẽ là do nàng trùng sinh nên mọi thứ đều thay đổi, sự việc sớm đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của nàng nữa.



"Lan Nhi, muội không sao chứ?" Tiết Phong Linh lộ gương mặt lo lắng, không biết là trùng hợp hay không, lúc nãy nàng ngồi đối diện Tiết Phong Lan, vậy mà mũi tên chỉ xẹt qua tóc nàng, hướng thẳng về phía Tiết Phong Lan. Cảnh tượng đó khiến không ít người sợ hãi, ngay cả nàng cũng không khỏi bị dọa sợ huống hồ là Tiết Phong Lan, nếu không Tiết Thanh Liên từ đâu xuất hiện nhảy vào cứu nàng ta thì nàng ta sớm đã mất mạng!



"Tứ muội, có chỗ nào bị thương không?" Tuy nàng không thân thiết gì với Tiết Phong Lan nhưng dù sao chuyện lúc nãy dọa không ít người sợ hãi, nàng vẫn là nên hỏi han cho có, nhị phòng sống nhờ đại phòng, bất kì người nào của đại pòng có chuyện thì cũng liên quan đến nhị phòng, tất nhiên là ngoại trừ Tiết Thanh Liên.



"Biểu muội thành thật xin lỗi, là do đệ đệ ta nhắm sai hướng..."



Lúc này Tiết Phong Lan rời khỏi cổ Xuân Cầm mà ngẩn đầu lên, nhìn đám người Tiết Phong Linh lắc đầu, ý bảo bản thân nàng không sao, nàng lướt qua người Hạ Túc nhìn đến Hạ Võ đang ở núp ở phía sau, ánh mắt không khỏi lạnh đi vài phần, cho dù là vô tình hay cố ý thì nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn, kiếp trước nàng đã chịu đủ rồi, kiếp này bất kì ai đắc tội nàng đều phải trả giá đắt!




"Anh Anh, con đang nói gì vậy?" Tiết thị vừa giận vừa sợ, lời của nữ nhi sao nàng lại không hiểu, tuy nàng cũng bất mãn với Như Ngọc nhưng dù sao nàng ta cũng là người của Thái hậu, vốn dĩ không thể đắc tội.



"Chẳng phải lễ vật còn nhiều đó sao?!"



Như Sương nhíu mày, cẩn thận đánh giá nữ hài trước mắt, nàng biết nàng ta là cháu ngoại của Tiết lão thái thái nhưng nàng ta mang họ Hạ chứ không phải họ Tiết, nàng ta là người Hạ gia, mà nàng nhận lệnh Thái hậu mang lễ vật tặng cho người nhà họ Tiết, nàng ta bất quá chỉ là biểu tiểu thư Tiết phủ, dựa vào đâu muốn lễ vật của Thái hậu?!



"Hạ tiểu thư, phần này là của Tứ tiểu thư."



Hạ Anh trừng lớn mắt, nhiều như vậy đều là của Tiết Phong Lan, đúng là không công bằng! Dù sao nàng cũng từ Khâm Châu xa xôi đến, nàng là biểu tiểu thư của Thừa tướng phủ, dựa vào đâu mà nàng lại không có lễ vật của Thái hậu trong khi Tiết Phong Lan thì nhiều vô số kể như vậy?!



"Nếu đã không có việc gì, nô tì còn có việc phải đến gặp Tứ tiểu thư."



"Hai vị cô nương đi thông thả..." Tiết lão thái thái cho Huỳnh ma ma đưa hai người đến Hàn Mai Các, hai người cũng không từ chối, đợi sau khi bóng lưng mất dần, Tiết lão thái thái mới nhìn đến Hạ Anh, trong lòng liền bất mãn với đứa cháu ngoại này, nàng quả nhiên là xem trọng Hạ Anh quá rồi, so với Tiết Phong Linh, Hạ Anh không bằng một phần mười nữa là!



"Dung Dung, con vẫn là nên dạy dỗ nữ nhi mình lại đi."



Bên này sóng gió kéo đến thì bên kia lại sống yên biển lặng, sau khi từ biệt Huỳnh ma ma, hai người đã đi đến phòng Tiết Phong Lan.



"Tiểu thư, theo giao ước, từ hôm nay chúng nô tì sẽ ở tại đây chăm sóc tiểu thư."



Tiết Phong Lan gật đầu, nàng biết sớm muộn Như Sương, Như Ngọc sẽ đến, chỉ là không ngờ các nàng đến đây còn theo kinh hỉ cho nàng. Nhìn chiếc xe lăn bằng gỗ nguyên chất, cứng cáp mạnh mẽ, đường nét tinh xảo, không biết đã bao lâu rồi nàng mới nhìn thấy chiếc xe lăn này, trước kia phải đợi đến một năm sau phụ thân mới tìm kiếm được nguyên liệu để chế tạo chiếc xe lăn này, bất quá hiện tại chỉ có hơn một tháng, quả nhiên nàng nhờ không sai người, dựa vào năng lực của Thái hậu, nhũng thứ này vốn chẳng là gì, sau này nàng liền có thể tự do di chuyển mà không cần người khác giúp đỡ, nghĩ đến đây Tiết Phong Lan lại cảm thấy vui vẻ.