Đích Nữ Tàn Phi

Chương 78 : Sinh thần của Liên Như Nguyệt (2)

Ngày đăng: 22:10 07/03/21


Mấy ngày nữa là sinh thần của Liên Như Nguyệt, bởi vì thời gian quá khẩn cấp nên dạo gần đây Tiết Phong Lan chỉ lo chuẩn bị lễ vật mà không quan tâm đến chuyện xảy ra xung quanh, bất quá nàng cũng không có lơ là cảnh giác đối với Tiết Phong Linh, cũng không biết do gần đây Tiết Phong Linh đang nghĩ gì, không có đến tìm nàng gây sự cũng không hề diễn một màn tỷ muội tình thâm với nàng mà suốt ngày quấn lấy Tiết lão thái thái, tựa hồ như so với đối phó người muội muội này thì lấy lòng tổ mẫu mới là quan trọng. Thực ra hành động của Tiết Phong Linh không hề khác thường, trước kia nàng ta vẫn luôn như vậy, thái độ cung kính lấy lòng Tiết lão thái thái, chính là hiện tại gần đến sinh thần của Liên Như Nguyệt, nàng ta không lo chuẩn bị lễ vật tặng khuê mật mà lại đi lấy lòng tổ mẫu, kể cũng lạ, cho dù kiếp trước Tiết lão thái thái cũng thật sự chuẩn bị y phục trang sức hoa lệ cho nàng ta nhưng Tiết Phong Linh cũng không phải loại người vì một món đồ nhỏ mà thể hiện thái độ lấy lòng ra mặt như vậy, cho nên trong này nhất định là có âm mưu gì đó, chỉ là hiện tại sinh thần của Liên Như Nguyệt gần kề, so với quan tâm Tiết Phong Linh đang có âm mưu gì thì nàng vẫn là lo chuẩn bị lễ vật trước đi.



Chọn lễ vật nói khó không khó nói dễ không dễ, hết thảy đều tùy thuộc vào sở thích và thân phận địa vị của đối phương, đối với Liên Như Nguyệt nàng không có hiểu biết nhiều, cho dù là kiếp trước hay kiếp này nàng cũng chỉ cùng đối phương trò chuyện vài câu, tất nhiên là không biết Liên Như Nguyệt đặc biệt yêu thích thứ gì, bất quá dựa vào thân phận Trường Bình Hầu tiểu thư của Liên Như Nguyệt thì lễ vật chắc chắn không phải loại tầm thường.



Nữ nhân thường yêu thích yêu trang sức hoa lệ, có lẽ Liên Như Nguyệt cũng không ngoại lệ, cho nên Tiết Phong Lan quyết định sẽ tặng một chiếc trâm ngọc hay vòng cổ gì đó, bất quá nàng cũng không có ý định ra ngoài mua trang sức, nàng ngại phiền toái khi đi ra ngoài, đặc biệt là với bộ dạng hiện tại, huống hồ trang sức ở các cửa tiệm bên ngoài cũng chưa chắc đã chất lượng, một chiếc trâm vài trăm lượng bạc, ngọc lại chưa chắc là loại ngọc tinh phẩm, hoàn toàn không phải thứ nàng cần, muốn trang sức tốt thì phải đặt chế tạo trước, dù sao đồ vật trong cung đều là do phi tần tự mình đưa ra kiểu dáng để người khác chế tác, chỉ là thời gian không đợi người, nếu hiện tại đi đặt hàng tất nhiên là không kịp, vì vậy Tiết Phong Lan muốn đến khố phòng thử vận may một phen.



Tiết Phong Lan vốn không có nhiều tài sản, dù sao nàng cũng chỉ là nữ hài, ăn uống may mặc đều dùng tiền của Tiết phủ, mà tiền này là do người nhà Tiết gia làm ra, nàng mặc dù là nữ nhi Tiết gia, ngồi không ăn cũng không ai dám nói gì, chỉ là từ khi trùng sinh trong lòng Tiết Phong Lan vẫn luôn muốn phân rõ giới hạn với Tiết Phong Linh, với người của Tiết gia, cho nên mấy tháng này nàng cũng không có yêu cầu Thượng thư phu nhân cung cấp cho nàng trang sức hay gấm vóc để may y phục, thậm chí tiền tiêu vặt hàng tháng cũng đều giảm đi một nửa, Thượng thư phu nhân lúc đầu tất nhiên là không đồng ý. Tiết Phong Lan là nữ nhi của nàng, nàng tất nhiên không muốn nữ nhi phải chịu ủy khuất, thân là tiểu thư của Tiết gia, hưởng thụ sự ưu ái Tiết gia dành cho nàng là điều hiển nhiên, bất quá sau đó bị Tiết Phong Lan thuyết phục, Tiết Phong Lan lấy lý do tiết kiệm cho Tiết phủ, dù sao Tiết phủ người đông như vậy, bổng lộc hàng năm của Thượng thư đại nhân tuy có thể nuôi nổi nhưng cũng không dư dả được bao nhiêu, nhiều khi Thượng thư phu nhân ra ngoài mua y phục cũng là xuất tiền túi của mình ra, thậm chí vì muốn có đủ tiền tiêu vặt hàng tháng cho mọi người trong phủ tiêu sài mà ngày thường trời lạnh một số nơi cũng không có than để sưởi ấm. Thấy nữ nhi biết suy nghĩ cho gia đình như vậy, Thượng thư đại nhân cùng Thượng thư phu nhân rất vui vẻ, mà Tiết lão thái thái nghe vậy cũng bày tỏ sự hài lòng với Tiết Phong Lan, vì không muốn bất công nữ nhi nên sau đó tiền tiêu vặt của thiếu gia tiểu thư trong phủ cũng bị giảm còn một nửa, theo thông lệ hàng tháng đều mua trang sức gấm vóc thì đổi thành ba tháng mới được mua một lần, mỗi lần mua thì chỉ được chọn nhiều nhất ba món đồ, ngày lễ lớn mới ưu đãi thêm một món, còn nếu không thì phải tự động xuất tiền túi ra mà mua, điều này khiến không ít người cảm thấy bất mãn chính là Thượng thư đại nhân đã quyết định, ai cũng không dám cãi lại, chỉ có thể đè nén tức giận trong lòng xuống.



Mặc dù Tiết Phong Lan không có nhiều tài sản nhưng tài sản dưới danh nghĩa của nàng thì đúng là không ít, Thái hậu thường xuyên cho người mang lễ vật tặng nàng, đặc biệt là sau sự kiện té hồ, lễ vật mà Thái hậu cho người mang đến tăng lên gấp đôi, thậm chí trong đống trang sức hoa lệ cùng gấm vóc thượng hạng còn có không ít thảo dược quý giá mà chỉ trong hoàng cung mới có, bất quá nhiều hơn vẫn là trang sức, Tiết Phong Lan vốn dĩ muốn tìm một món trang sức đẹp mắt nhất trong đám trang sức mà Thái hậu ban tặng, chỉ là đồ vật mà hoàng thất ban tặng không thể tùy tiện sử dụng chứ đừng nói là mang đi tặng người, huống hồ dựa vào tính tình của Liên Như Nguyệt, nếu nàng ta biết nàng lấy lễ vật của Thái hậu tặng cho nàng ta, đến lúc đó không tuyệt giao với nàng mới là chuyện lạ, vì vậy Tiết Phong Lan đành chuyển sự chú ý sang lễ vật của Lý Thừa tướng. Lý Thừa tướng đối với Thượng thư phu nhân yêu thương bao nhiêu cũng đem tình cảm đó cho cháu gái bấy nhiêu, mặc dù Thượng thư phu nhân đã ba năm chưa về thăm nhà nhưng hàng năm đều cho người mang lễ vật đến, chủ yếu là cho cháu gái của hắn, Tiết Phong Lan không có thường xuyên ra ngoài cho nên ngày thường cũng không có đeo nhiều trang sức, vì vậy lễ vật mà Lý Thừa tướng cho người mang đến nàng đều cất vào khố phòng, chỉ khi cần dùng mới lấy ra sử dụng, không giống như Tiết Phong Linh, vừa được ngoại công tặng quà liền đi khoe với Thượng thư phu nhân, khiến mẫu thân nhìn vật nhớ nhà, đối với Tiết Phong Linh càng thêm yêu thương.



“Tiểu thư, đây là...” Xuân Cầm, Như Sương, Như Ngọc đều đi theo nàng vào khố phòng để tìm lễ vật ưng ý nhất dành cho Liên Như Nguyệt, Xuân Cầm bên kia xem tranh, mặc dù không hiểu nhưng cũng thấy rất đẹp, bất quá chủ nhân nơi này không phải là người có tâm hồn hội họa, vì vậy mà bức tranh xinh đẹp bị vứt sang một bên không ai nhìn đến, Xuân Cầm định cuộn bức tranh bỏ vào hòm, khi lấy bước lên thì phát hiện ở dưới bức tranh là một đám ngọc nằm đó, Xuân Cầm hiếu kì cầm lấy một khối ngọc, cảm giác mát lạnh nhanh chóng lan khắp lòng bàn tay.



“Huyết ngọc.” Nhìn khối ngọc màu hồng nhạt trên tay Xuân Cầm, Như Sương mở miệng: “Màu sắc nhạt như vậy, có lẽ là ngọc trăm năm.”



Huyết ngọc?



Ánh mắt Tiết Phong Lan rơi vào khối ngọc màu hồng nhạt, khối ngọc to bằng nắm tay trẻ con, toàn thân khối ngọc trơn bóng, nhẵn nhụi, chạm khắc vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.



Huyết ngọc này nhìn có chút quen mắt, Tiết Phong Lan nhướng mày như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, hình như là sinh thần năm mười tuổi của nàng, Lý Thừa tướng có cho người đưa lễ vật đến, chính là khối ngọc này, nàng và Tiết Phong Linh mỗi người một khối, Tiết Phong Lan đối với thứ đồ chơi này không có hứng thú, sớm đã vứt ở nơi nào không hay.



Nhắc đến y phục Tiết Phong Lan chỉ có thể lắc đầu, nàng cùng Liên Như Nguyệt không thân, làm sao biết được sinh thần của đối phương mà chuẩn bị trước?



“Thời gian chỉ còn có ba ngày, y phục trọng yếu như vậy mà còn chưa chuẩn bị, chẳng lẽ ngày đó ngươi muốn mặc đồ cũ đi sao?” Tiết lão thái thái có phần tức giận, trong lòng nàng thật sự lo sợ ngày đó Tiết Phong Lan đến Trường Bình Hầu phủ sẽ làm mất mặt Tiết gia, đồng thời cũng sẽ làm liên lụy Tiết Phong Linh.



Tiết Phong Linh một bên khuyên nhủ: “Lan Nhi cũng không biết sinh thần của Như Nguyệt, chưa chuẩn bị cũng là chuyện thường, tổ mẫu đừng tức giận.”



“Cái đó... nếu không hiện tại mẫu thân dẫn con đi may y phục?” Thượng thư phu nhân tất nhiên cũng không muốn nữ nhi bị xấu mặt.



Tiết Phong Lan lắc đầu: “Hiện tại đã không kịp, nhanh nhất cũng phải nửa tháng mới may xong.”



“Như vậy sao...” Y phục có sẵn thì lại không vừa ý, thậm chí cũng có thể sẽ không phù hợp.



“Nếu không Lan Nhi mặc y phục của ta đi? Tháng trước ta có may một vài bộ y phục, còn chưa có mặc đâu?” Tiết Phong Linh tốt bụng đề nghị, bất quá trong lòng nàng ta thật sự có tốt bụng như vậy hay không thì không ai biết.



“Đúng đó Lan Nhi, con cùng Linh Nhi là tỷ muội song sinh, thân hình lớn lên cũng tương đối, không bằng mặc y phục của tỷ tỷ đi.”



Tiết Phong Lan cười nhạt: “Mẫu thân đã quên Lan Nhi cũng vừa may y phục tháng trước sao? Mặc y phục của tỷ tỷ không bằng để Lan Nhi mặc y phục của bản thân.” Nàng suốt ngày chỉ ở trong phòng, trong tủ có cả đống y phục chưa từng mặc, thậm chí còn có vài bộ y phục mà Thái hậu ban cho nàng cũng chưa từng mặc, y phục chưa từng có người động vào, bất quá vẫn còn rất mới, nhìn qia giống như vừa mới may vậy, chỉ là kiểu dáng không phải thời thượng lắm mà thôi.



Thượng thư phu nhân cảm thấy cũng không sai nên cũng không mở miệng nữa, mà Tiết lão thái thái có chút không vui, Tiết Phong Linh tốt bụng cho mượn y phục mà Tiết Phong Lan lại không cần, đúng là không biết tốt xấu, bất quá nàng cũng không đem chuyện này nói ra, ngẫm lại dạo gần đây Tiết Phong Lan hiểu chuyện hơn rất nhiều nên Tiết lão thái thái cũng không có truy cứu sai lầm này, về phần Tiết Phong Linh, câu trả lời của Tiết Phong Lan sớm đã nằm trong dự đoán của nàng nên nàng cũng chẳng bận tâm, dù sao nàng cũng không tin Tiết Phong Lan mặc bộ y phục cũ mà vẫn có thể tranh nổi bất với nàng.



Đối mặt với suy nghĩ của từng người, Tiết Phong Lan không mấy quan tâm, nàng trở về phòng tìm một bộ y phục hợp ý với nàng nhất, sau đó phân phó cho Xuân Cầm đem y phục đi đến phòng giặt giũ, đợi qua vài ngày sẽ mặc. Lễ vật và y phục cũng đã được xử lí, về phần phấn son trang sức gì đó trong trên bàn trang điểm của nàng cũng không ít, mấy ngày vất vả liền kết thúc ở đây, đợi qua ba ngày sẽ đi dự tiệc sinh thần của Liên Như Nguyệt, bất quá người tính không bằng trời tính, trên cõi đời này không có bất kì chuyện gì diễn ra một cách êm đẹp cả.