Đích Nữ Vô Song

Chương 125 : Kỹ kinh tứ tọa (bản lĩnh kinh động tứ toạ) (1)

Ngày đăng: 15:14 30/04/20


“Không phải con mặc kệ mà là con cũng không có biện pháp....” Bùi Nguyên Vũ thản nhiên nói, “Di nương người cũng đã thử qua rồi, không phải sao?”



Chương Vân nhìn thẳng ánh mắt của nàng, vẻ bi ai trong mắt mang theo oán hận, căm giận nói: “Ta chỉ là di nương, hơn nữa hiện tại bị cấm túc, lão gia không tin tưởng ta nữa. Nhưng mà đại cô nương con khác biệt, con là đại tiểu thư kim kiều ngọc quý trong phủ, lão gia yêu thích, nay lại được thái hậu coi trọng, lại là người lanh lợi thông minh hơn trăm ngàn lần so với ta. Ta là thật sự không còn cách nào khác, con cũng muốn trơ mắt nhìn muội muội ruột của con rơi vào hố lửa!”



“Lời này của di nương lại không đúng rồi, thật sự muốn nói theo ngọn nguồn không bằng di nương ngẫm lại, là ai bảo tú tài nghèo kiết hủ lậu Vạn Quan Hiểu này dính đến gần với Bùi phủ!” Bùi Nguyên Vũ cũng biết Chương Vân không thể nói lý, chỉ nghĩ tới Bùi Nguyên Dung chẳng lẽ lại không ngẫm lại cho tình cảnh của nàng sao?



Hiện tại phụ thân yêu thích cũng không phải là Bùi Nguyên Vũ nàng, mà là Bùi Nguyên Ca!



Không nói đến thái hậu thiên vị, không đề cập tới tâm tư hoàng thượng, chỉ ngôn hành cử chỉ của nàng ở lần vào cung này còn không biết phải giải thích với phụ thân như thế nào. Nàng cũng là nguy cơ chồng chất, con đường phía trước đáng lo! Chương di nương lại cứ làm phiền nàng chuyện Bùi Nguyên Dung và Vạn Quan Hiểu, muốn bảo nàng đi nói tốt cho người với phụ thân, có bản lãnh này, không bằng suy nghĩ nên khuyên Bùi Nguyên Dung như thế nào cho tốt! Chỉ cần đứa ngu ngốc kia có thể thông minh chút chướng mắt Vạn Quan Hiểu thì không phải chuyện gì cũng không có sao?



“Đúng, lúc ấy là ta chọn Vạn Quan Hiểu, nhưng Dung Nhi lại dính lên quan hệ với hắn, nhất định là tiểu tiện nhân Bùi Nguyên Ca kia làm khó dễ từ giữa! Ả ta đây là muốn xẻo thịt trong lòng ta, khiến ta nhìn tận mắt Dung Nhi bị Vạn Quan Hiểu bắt nạt, ả ta thật sự cố ý trả thù ta và Dung Nhi! Con là nữ nhi của ta, là tỷ tỷ ruột Dung Nhi, con cho là tiểu tiện nhân kia sẽ bỏ qua con sao?” Chương Vân khàn giọng nói, đôi mắt hơi phiếm ra đỏ đậm như là con thú bị vây khốn đi tới cùng đường bí lối, mang theo một tia hy vọng cuối cùng hỏi, “Đại cô nương, ta hỏi lại con một lần, chuyện này, con có giúp ta hay không? Có giúp Dung Nhi hay không?”



Nếu đại nữ nhi này vẫn lạnh bạc vô tình như thế, vậy không nên trách bà lòng dạ ác độc, không để ý niệm tình mẹ con!



Bùi Nguyên Vũ không kiên nhẫn nói: “Người muốn con nói bao nhiêu lần? Con không giúp được!”



Được! Tốt!



Chương Vân rốt cụôc cắt đứt tất cả dịu dàng hy vọng, hai mắt từ tuyệt vọng đến lạnh lùng, lại đến quyết tuyệt, vẻ mặt thay đổi thất thường, cuối cùng hóa thành hoàn toàn tối đen, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Vũ, nói: “Chuyện này, đại cô nương giúp cũng phải giúp, không giúp cũng phải giúp, nói cách khác....” Bà bỗng nhiên sáp lại vào bên tai Bùi Nguyên Vũ, thấp giọng nói chuyện một lần.



Theo bà khẽ lộ ra môi tái nhợt mấp máy, vẻ mặt Bùi Nguyên Vũ thay đổi nhanh, khó có thể tin nhìn Chương Vân: “Người nói bậy bạ gì đó? Điều đó không có khả năng!”



“Chuyện này, chỉ có ta rõ ràng nhất, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn quyết liệt với đại cô nương!” Chương Vân lạnh lùng thốt, “Nhưng nay ta là cùng đường, chỉ có thể dựa vào đại cô nương. Nếu đại cô nương thật tuyệt tình như vậy, không chút nhớ đến tình mẹ con chị em, vậy không bằng mọi người giãy giụa cá chết lưới rách! Nếu Dung Nhi gả cho Vạn Quan Hiểu, chung thân bị hủy, ta đây cũng không muốn sống dứt khoát kéo đại cô nương cùng nhau đi theo. Trên đường hoàng tuyền, mẹ con ba người chúng ta cũng thuận tiện có bạn!”



Bùi Nguyên Vũ ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Chương Vân, run run nói: “Nói cho con biết, đây là giả, là người gạt con!”



“Là thật!” Chương Vân chậm rãi nói, hai tròng mắt sâu sắc bén.



Thấy vẻ mặt bà bình tĩnh đến thậm chí là lạnh lùng, rốt cụôc Bùi Nguyên Vũ dần dần bắt đầu tin tưởng lời bà nói, giống như sụp đổ tê liệt ngồi ở trên giường mỹ nhân bên cạnh, từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu chảy xuống từ khóe mắt, chậm rãi chảy thành sông, như nước chảy xẹt qua hai má dần dần thấm ướt vạt trước áo, ẩm ướt đệm mềm trên giường nhỏ.... Đến cuối cùng, Bùi Nguyên Vũ gần như ngay cả sức lực chống đỡ mình cũng không có, nằm ở trên giường nhỏ nghẹn ngào khóc rống, trong tiếng khóc ai thiết tràn ngập tuyệt vọng và đen đủi.



Đột nhiên, nàng ngẩng đầu lên, hai mắt giống như ngọn lửa bốc cháy nhìn chằm chằm Chương Vân, bỗng nhiên vọt tới trước mặt bà, nắm thật chặt vai của bà, liều mạng lắc lư, oán hận nói: “Vì sao ngươi muốn nói với ta những thứ này? Vì Bùi Nguyên Dung sao? Ta cũng là nữ nhi của ngươi vậy, hiện tại ngươi vì Bùi Nguyên Dung muốn hủy diệt ta đúng hay không? Trên đời này mẫu thân cũng chỉ hy vọng nữ nhi mình tốt, vì sao ngươi lại tàn nhẫn với ta như vậy? Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!”



Nghe tiếng nàng gào lên hết sức khàn, Chương Vân hơi lộ vẻ xúc động, cũng không nhịn được rơi nước mắt: “Ngươi nghĩ rằng ta mong muốn nói cho ngươi những thứ này sao? Ngươi mặc kệ mẹ đẻ là ta còn chưa tính, ta biết xưa nay ngươi xấu hổ đối với thân phận thiếp thất của ta nhưng mà Dung Nhi là muội muội ruột của ngươi, vậy mà ngươi ngay cả sống chết của nó cũng không chú ý đến!” Nói xong, cũng không nhịn được nghẹn ngào khóc rống, một lúc lâu mới thấp giọng nói, “Chỉ cần ngươi giải quyết chuyện Vạn Quan Hiểu, ta sẽ chôn chuyện này ở trong bụng, đến chết cũng sẽ không nhắc tới với bất kỳ kẻ nào, vậy ngươi có thể yên tâm!”



“Yên tâm?” Bùi Nguyên Vũ cúi đầu cười, “Phải không? Ta có thể yên tâm sao? Hôm nay ngươi có thể vì chuyện này đến uy hiếp ta giải quyết Vạn Quan Hiểu, ngày mai có phải lại muốn lấy chuyện này đến uy hiếp ta giúp ngươi giải trừ cấm túc, lặp lại phụ thân sủng ái hay không? Ngày kia, ngươi có thể lại lấy chuyện này đến uy hiếp ta, bảo ta giúp ngươi giải quyết Thư Tuyết Ngọc, nâng ngươi lên vị trí chính thất hay không.... Ngươi có thể lấy chuyện này uy hiếp ta cả đời, ngươi bảo làm sao ta yên tâm?”




“Ta hiểu được tâm tư Ôn tỷ tỷ, thứ nhất ngươi lo lắng tương lai Ôn Các lão trí sĩ, Ôn phủ không người chống đỡ, đến lúc đó chỉ sợ Tần gia khó có thể giúp chống đỡ; thứ hai ngươi lo lắng nếu tương lai Ôn Dật Tĩnh gả dòng dõi cao, Dung di nương sẽ theo nước lên thì thuyền lên, uy hiếp đến địa vị Ôn phu nhân; về phần thứ ba thì thôi, chính là suy nghĩ vặt của con gái như ngươi đã quen đối chọi gay gắt với Ôn Dật Tĩnh, không cam lòng bị nàng đè một cái đầu, có phải hay không?” Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca ấm áp nói cười, nét mặt dịu dàng.



Nghe nàng nói ra từng sự lo lắng của mình, Ôn Dật Tĩnh vội vàng gật đầu.



“Ôn tỷ tỷ, càng là cửa cao đại viện càng là tình người đạm bạc, giữa đôi bên coi trọng lợi ích hơn coi trọng tình nghĩa, nếu Ôn Các lão trí sĩ, đối phương không vì thế mà đối đãi ngươi lạnh nhạt cũng tính là phúc hậu, đừng nói chi tới giúp chống đỡ Ôn phủ. Lại nói, loại chuyện gánh vác gia đình này là chuyện của đàn ông trong nhà, không phủ đệ nào có thể dựa vào quan hệ thông gia mà sừng sững không ngã, cuối cùng phải là bản thân không chịu thua kém mới được. Về phần chỗ Ôn phu nhân, ngươi lại càng không cần lo lắng, bà là phu nhân chính thất, Ôn Các lão và Ôn lão phu nhân đều hướng về bà, lại có con cái bên cạnh, dù như thế nào Dung di nương cũng không uy hiếp đến bà. Hơn nữa, làm mẫu thân, quan tâm nhất không gì bằng hạnh phúc của con gái, chỉ cần ngươi sống hạnh phúc ở Tần gia, chính là an ủi lớn nhất với Ôn phu nhân!”



Bùi Nguyên Ca chậm rãi phân tích cho nàng nghe.



“Về phần điểm thứ ba, các cô gái nhỏ, ai không có chút tâm tư hư vinh tranh cường háo thắng? Ngươi và Ôn Dật Tĩnh lại đối đầu, bị nàng nói như vậy, trong lòng không thoải mái rất bình thường, nhưng mà đừng vì chút giận dỗi và hư vinh này mà đánh cược với chung thân của mình. Làm vợ khác với con gái, phải hầu hạ cha mẹ chồng phu quân, nói không chừng còn có thể có thiếp thất thông phòng, bên trong này từng tý từng tý là ngọt là khổ, là hiện ra cảm thụ ở trong lòng ngươi, người khác ai cũng không thể chịu thay ngươi. Nếu muốn ta nói, tìm một phu quân thành thật phúc hậu, cha mẹ chồng thông suốt phân rõ phải trái không làm khó dễ người, gia cảnh giàu có, hơn nữa ngươi còn có Ôn phủ và Ôn Các lão làm núi dựa vào, dù như thế nào ngươi sẽ không ăn khổ!” Bùi Nguyên Ca nói xong, cười nói, “Đương nhiên, nếu ngươi có người trong lòng khác, vậy xem là chuyện khác!”



Ôn Dật Lan mặt đỏ lên, phỉ phui nói: “Phi, ta nói đứng đắn với ngươi, ngươi chỉ biết trêu ghẹo người ta!”



Bùi Nguyên Ca mỉm cười, lại giảng giải sơ lược với Ôn Dật Lan một chút lần này nàng chứng kiến nghe thấy ở hoàng cung, cuối cùng nói: “Lại nói tiếp những hoàng hậu, phi tần này đều là vô cùng tôn quý, nhưng Ôn tỷ tỷ, ngươi cảm thấy cuộc sống như vậy tốt không?”



“Đương nhiên không tốt, cả ngày lục đục với nhau, dọa dẫm cũng doạ chết, mệt cũng mệt muốn chết rồi!” Ôn Dật Lan nghe nàng nói xong, trầm tư một lát, chậm rãi nói, “Trong hoàng cung là như thế, hoàng thất và quý tộc có lẽ cũng là như thế, không nói những thứ khác, chỉ quý phủ nhà ta, đến khắp nơi cũng không sống yên ổn. Nếu là chỗ như vậy, có lẽ một mình ta cũng không có bản lãnh ứng phó, chẳng bằng gia đình đơn giản trong sạch, ta còn có thể sống cuộc sống yên ổn. Quên đi, kỳ thật ngươi nói đúng đấy, chính là ta có chút lòng hư vinh, dù sao vẫn cảm thấy ta là đích nữ nên phải gả tốt hơn so với Ôn Dật Tĩnh, cho nên trong một lúc có chút khó có thể tiếp nhận.”



Bùi Nguyên Ca cười nắm lấy vai của nàng: “Đều sẽ như vậy, nói thật ra, ta cũng thấy tam tỷ tỷ ta rất không vừa mắt!”



Ôn Dật Lan “Xì” một tiếng bật cười, chỉ chỉ trán của nàng nói: “Thì ra là ngươi cũng có người nhìn không vừa mắt, ta thấy bộ dáng ngốc ngếch kia của ngươi, còn tưởng rằng ngươi coi ai cũng là người tốt đấy!” Dừng một chút, lại nói, “Ngươi nói đúng, sau khi gả qua, là ngọt là khổ, là tốt là xấu, đều là ta tự mình chịu, cũng không phải Ôn Dật Tĩnh nói tốt thì ta sẽ tốt, nàng ta nói không tốt ta sẽ không tốt, vậy thì tùy nàng ta nói mát chút đi, dù sao lại không rới được một miếng thịt của ta. Có điều nói thật, hiện tại ta lại ước gì Ôn Dật Tĩnh có thể gả đến hoàng thất, hoặc là trong hoàng tộc quý tộc đấy!”



“Vì sao?” Bùi Nguyên Ca ngẩn ra.



“Trước đó có lẽ ta còn hâm mộ, nhưng nghe ngươi vừa kể như vậy, chỉ biết chỗ kia không dễ trộn lẫn. Ôn Dật Tĩnh có lẽ biết giả bộ đáng thương hơn so với ta, nhưng cũng chỉ có chút đạo hạnh như vậy, còn kém xa so với người khác đấy! Nếu nàng gả qua thật, với thân phận nàng ta, chút thủ đoạn nhỏ bé này của nàng ta sớm muộn gì ngay cả xương cốt cũng không còn, lại không cần ta làm người xấu, có thể hết giận cớ sao mà không làm?” Ôn Dật Lan nói xong, lại không nhịn được nở nụ cười, cuối cùng lại lén lút nói, “Nguyên Ca, có phải tâm tư ta rất xấu hay không?”



“Là rất xấu xa!” Bùi Nguyên Ca gật đầu.



Vẻ mặt Ôn Dật Lan khẽ biến đổi: “Ồ? Ngươi cũng biết nghĩ như vậy rất xấu à!”



“Ha ha ha ha....” Bùi Nguyên Ca cũng không nhịn được nở nụ cười, lặng lẽ ghé tai nói thầm, “Nhưng mà, nói thật ra, ta rất thích mấy chuyện xấu như vậy của ngươi!”



Ôn Dật Lan thế mới biết là nàng cố ý thở mạnh, trêu cợt mình, duỗi tay vừa trách cứ cù ngứa nàng, vừa sẳng giọng: “Nha đầu xấu xa này, ngươi cố ý làm ta sợ! Xem ta sửa trị ngươi như thế nào! Lần này ngươi cầu xin tha thứ cũng vô dụng!” Nói xong, đánh tới, đè Bùi Nguyên Ca ngã ở trên giường, hai tay dò kiếm về phía dưới sườn của nàng, mặc cho Bùi Nguyên Ca cầu xin tha thứ như thế nào cũng không chịu buông tay.



Hai người hi hi ha ha chơi đùa ầm ĩ, tiếng cười chấn động cả phòng. Lúc lâu, hai người không có sức lực ầm ĩ, đều nằm ở trên giường thở dốc mãi, một lúc lâu mới chậm rãi đứng dậy, thấy bộ dáng hai bên chật vật cũng không nhịn được nở nụ cười, vội tìm gương, ngươi giúp ta, ta giúp ngươi chải đầu vấn tóc, làm quần áo chỉnh tề.