Đích Nữ Vô Song

Chương 126 : Ta xem trọng ngươi! (2)

Ngày đăng: 15:14 30/04/20


Mà phía sau, người chung quanh đài giải đố gần như đều đã đoán câu đố đôi trâm ngọc bích này nhưng không có một người đoán trúng, đài chủ nhìn mọi người bốn phía chung quanh, không ngừng thét to: “Còn không có công tử tiểu thư chưa từng thử ư? Muốn đến đoán thử một chút câu đố đôi trâm ngọc bích này hay không, nếu đoán đúng, vậy đôi trâm ngọc bích tinh mỹ quý trọng này chính là của ngài!” Bỗng nhiên liếc đến bên Ôn Dật Lan và Bùi Nguyên Ca, nói: “Hai vị tiểu thư này hình như chưa thử qua, muốn đến thử xem hay không?”



Thấy nhiều người như vậy cũng chưa đoán ra, Ôn Dật Lan cũng sinh lòng hiếu kỳ, không nhịn được nói: “Nguyên Ca, chúng ta đi thử xem?”



“Được!” Bùi Nguyên Ca cũng tò mò nói.



Hai người tiến lên, trước do Ôn Dật Lan đến đoán. Nàng cầm lấy đôi trâm ngọc bích kia, cẩn thận quan sát rất lâu cũng vẫn không có manh mối, chỉ có thể không hiểu ra sao lắc đầu, buông ngọc bích trâm, nhún nhún vai với Bùi Nguyên Ca, nói: “Hoàn toàn không rõ này đôi trâm ngọc bích là câu đố gì, ta đoán không được, xem ngươi rồi!”



Bùi Nguyên Ca tiến lên, cầm lấy trâm ngọc bích, chỉ cảm thấy xúc cảm rất ấm, dĩ nhiên là noãn ngọc hiếm thấy.



Cả đôi trâm ngọc bích toàn thân không có tỳ vết nào, chất ngọc ôn nhuận, hiển nhiên vô cùng quý giá. Bùi Nguyên Ca cẩn thận đánh giá, trâm ngọc tạo ra thành hình hoa quấn quanh, hai cái có thể khảm hợp, cũng có thể mở ra, lại hơi dùng sức, chia trâm ngọc làm hai cây, cẩn thận mà tỉ mỉ, đoán xem ở đâu có thể trở thành câu đố, bỗng nhiên ánh mắt chạm đến trong vách trâm ngọc khắc một hàng chữ cực nhỏ vô cùng tinh tế, trong lòng chợt chấn động.



Trên giữa trâm ngọc kia có khắc chữ “Tĩnh Châu huyện Vân Trúc”, phía sau đi theo một chữ “Vương” nho nhỏ!



Tỉ mỉ chỉ to bằng hạt vừng cười, ban đêm ở dưới đèn lồng, không nhìn kỹ vốn không nhìn ra được.



Nhìn đến hàng chữ này, sở dĩ trong lòng Bùi Nguyên Ca chấn động cũng không phải bởi vì hàng chữ này mà đoán được câu đố hoặc là đáp án, mà là bởi vì, hàng chữ này gợi lại một số ký ức của nàng. Lúc trước Ôn Các lão và Lý Các lão tranh đoạt vị trí thủ phụ, Lý Các lão sắp xếp xuống độc kế, lệnh Lý Thế Hải giả lừa Ôn Mục Liễm định ra hôn sự Ôn Dật Lan, mượn chuyện ầm ĩ này, sau lại bị nàng thiết kế hóa giải. Lúc ấy, vì rửa đi tội danh của Ôn phủ, nàng từng bịa đặt, giả vờ là Vương tiểu thư, công bố đã có hôn ước với con trai của Lý Thụ Kiệt.



Lúc ấy nàng bịa đặt thân thế chính là người huyện Vân Trúc biên cảnh Kinh Châu, tín vật đính hôn với Lý gia chính là một đôi trâm ngọc bích trân quý.



Mà trên đôi trâm ngọc bích trước mắt này cũng có khắc chữ “Tĩnh Châu huyện Vân Trúc”, cũng có một chữ “Vương”, trên đời này làm sao có thể có chuyện khéo như vậy? Nàng bịa ra Vương tiểu thư huyện Vân Trúc Tĩnh Châu, lấy trâm ngọc bích làm tín vật đính hôn với Lý gia, kết quả lại thực sự có một đôi trâm ngọc bích như vậy, có khắc “Tĩnh Châu chữ huyện Vân Trúc, Vương”? Nhưng nếu nói đây không phải trùng hợp, mà là có người cố ý làm ra một đôi trâm ngọc như vậy, khắc lên chữ như vậy, vậy mục đích lại vì sao đây?



Ôn Các lão đã tiếp nhận chức vụ thủ phụ, chuyện này cũng coi như bụi bậm lắng xuống, lúc này làm ra một đôi trâm ngọc bích như vậy, lại cố ý nhận dẫn tai mắt người ta đến, muốn đạt tới mục đích gì? Mà một đôi trâm ngọc bích như vậy, có thể đạt tới mục đích gì?



Bùi Nguyên Ca nghĩ mãi không thông, trong lòng lại âm thầm nổi lên lòng cảnh giới, cười lắc đầu, nói: “Ta cũng không đoán ra được.”



Nói xong, buông ngọc trâm, kéo tay Ôn Dật Lan cùng đi xuống.



Như vậy một câu đố trâm ngọc bích, đoán làm sao cũng không đoán trúng, khó tránh khỏi mọi người bàn bạc sôi nổi, nhất thời đưa tới càng nhiều dòng người, đều tuôn về phía đài giải đố này. Ôn Dật Lan và Tần Hạo Quân vốn không vì giải đố mà đến, chỉ đến xem mặt lẫn nhau, mắt thấy người càng ngày càng nhiều, vô cùng không tiện, bèn lòng sinh ý xa rời, Ôn Dật Lan kéo Bùi Nguyên Ca lại, Tần Hạo Quân và Trần Ngọc Minh che chở ở xung quanh, kéo đi ra phía ngoài.



Theo bên cạnh Bùi Nguyên Ca nhiều thêm hai người, Vũ Hoằng Mặc đã rất buồn bực, hiện tại hai người kia lại còn muốn lừa Nguyên Ca rời đi, Vũ Hoằng Mặc càng thêm sốt ruột, cũng ra sức chen tới bên ngoài. Đáng tiếc, chỗ đài giải đố này thật sự khiến cho rất nhiều người chú ý, đoàn đầu người chuyển động, chen chúc ngay cả dư một chân cũng không có chỗ đặt. Mặc cho võ công Vũ Hoằng Mặc cao tới đâu, cũng không có chỗ trống thi triển, hắn cũng không thể thi triển khinh công, giẫm đầu mọi người trên đường bay qua nhỉ?



Hắn đúng là không thành vấn đề, nhưng Nguyên Ca khẳng định sẽ không thích!



Bởi vậy, lúc Vũ Hoằng Mặc ra sức chen ra khỏi đám người chật chội ở đài giải đố, cũng đã không thấy bóng dáng Nguyên Ca, chỉ có thể oán hận cắn răng: “Ôn Dật Lan, còn có họ Tần kia, ta nhớ kỹ các ngươi!”
Hai tròng mắt sáng quắc của Lý Minh Hạo đánh giá người trước mắt không hiểu sao xuất hiện, bỗng nhiên nói: “Nói miệng không bằng chứng, ra tay thấy thực chương!”



Nói xong, hai chân vừa nhún, thân thể giống như chim nhẹ nhàng nhảy lên, từ không trung tấn công về phía Vũ Hoằng Mặc, tay dựng thẳng thành chưởng, giống như hoa bướm lật mình hay thay đổi, trong miệng nói: “Nếu nói ta là si tâm vọng tưởng, vậy lấy ra chút bản lãnh đến đây, để ta cảm thấy ngươi có tư cách nói loại lời nói này! Xem chưởng!” Nói xong, thế chưởng càng ngày càng thay đổi liên tục, hư ảnh tung bay, làm cho người ta hầu như thấy không rõ lắm chưởng tay của hắn rốt cuộc ở nơi nào, hư hư thật thật khó phân biệt.



“Chút tài mọn!”



Vũ Hoằng Mặc cười lạnh, hoàn toàn không để ý tới hư hư thật thật của hắn, thân hình khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu né qua thế chưởng của hắn, vô cùng tinh chuẩn bắt được vai của hắn, cánh tay vận lực, muốn quăng hắn đi ra. Lý Minh Hạo thấy tình thế không ổn, biết gặp phải đối thủ, không hề chơi những hoa chiêu hư hư thật thật này, khửu tay cắt ngang quay cánh tay về, tấn công tới phía dưới sườn Vũ Hoằng Mặc, tấn công địch tất cứu. Vũ Hoằng Mặc thấy thế, hai tay buông vai của hắn ra, dưới chân khẽ nhúc nhích, chỉ thấy bóng mờ nhoáng lên một cái, đã lắc mình đến lưng Lý Minh Hạo, hai tay lại bắt được vai của hắn lần nữa, một cái quật qua vai hung hăng ném Lý Minh Hạo ra ngoài.



Thân thể Lý Minh Hạo xoay vòng trên không trung, hóa giải thế tới, vững vàng rơi trên mặt đất, nhìn Vũ Hoằng Mặc nghi ngờ mãi.



Vốn cho rằng người này dung mạo tuyệt mỹ, tám phần là công tử trò mèo, không ngờ tài nghệ lại tốt như thế, tưởng hắn mới đến kinh thành không bao lâu, tài bắn cung và quyền cước đáng tự hào nhất đều gặp đối thủ, thật sự có chút không tưởng tượng nổi. Nhìn chằm chằm bộ quần áo lửa đỏ của Vũ Hoằng Mặc kia, bỗng nhiên trong lòng Lý Minh Hạo vừa động, ngẩng đầu nói: “Thì ra là trên đài khất dũng, người bắn rơi tên của ta, đánh gãy thập ngũ liên châu của ta, là ngươi!”



“Thì ra là ngươi!” Vũ Hoằng Mặc thế mới biết, người trước mắt lại chính là chủ nhân tên màu trắng kiêu ngạo kia.



Dung mạo tuyệt mỹ như vậy, tài bắn cung siêu quần, thân thủ nhanh nhẹn, trong đầu Lý Minh Hạo hiện lên một ý nghĩ, đột nhiên nói: “Ta biết ngươi là ai, ngươi là Cửu hoàng tử Vũ Hoằng Mặc. Nghe nói ngươi dung mạo kinh thế, tài bắn cung như thần, võ nghệ siêu quần, binh pháp cũng rất cao, hôm nay ta đã lĩnh giáo ba loại, nếu có cơ hội thì ta rất muốn luận bàn binh pháp một chút với cửu điện hạ ngươi! Được rồi, tài bắn cung của ngươi giỏi hơn so với ta, ta đánh lén cũng không thể đáp lại ngươi, ta thừa nhận ngươi có tư cách ngạo mạn đối với ta, có điều, đây cũng chỉ là tạm thời. Ta thích đối thủ ngang tài ngang sức, vậy sẽ khiến ta càng có hứng thú giao tranh, một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua ngươi, bất kể là phương diện nào!”



Vũ Hoằng Mặc thản nhiên nói: “Tùy thời đợi đến chỉ giáo!”



“Được rồi, nếu ta bại bởi ngươi, vậy không lời nào để nói, ta rời đi! Sau này còn gặp lại!” Lý Minh Hạo chắp tay, muốn nhìn lại Bùi Nguyên Ca một chút, lại bị thân hình Vũ Hoằng Mặc chắn đến chặt chẽ, đêm nay tuy rằng tìm ra người mà hắn muốn tìm, đạt tới mục đích, nhưng ngay cả hình dáng cũng không thể trông thấy, luôn có một ít tiếc nuối nho nhỏ, nhưng hết cách, chỉ có thể xoay người rời đi.



Có thể bắn ra thập ngũ liên châu, không thể nghi ngờ tài bắn cung của Lý Minh Hạo, mới vừa rồi đánh nhau cũng có thể thử ra bản lĩnh người này tài giỏi, hơn nữa thấy tuổi tác của hắn dường như cũng tương đương với mình, khi nào thì kinh thành có thêm nhân vật số một như vậy? Vũ Hoằng Mặc suy tư, tuy rằng ngôn hành của hắn có chút kiêu ngạo hung hăng, nhưng cũng không phải là người tự cao tự đại, tiến lùi có độ, cũng xem như là một nhân vật.



Nếu hắn không trêu chọc Nguyên Ca thì thật ra có thể kết giao.



Nhưng nếu hắn khăng khăng một mực, còn ôm ấp ý đồ không an phận với Nguyên Ca thì.... Vậy đành phải giết hắn! Vũ Hoằng Mặc tràn ngập sát khí nghĩ, coi như Lý Minh Hạo này xui xẻo, vừa vặn đụng vào trên nòng súng của hắn, bởi vì đêm nay hắn rất không vui, đặc biệt không vui, bởi vì có kẻ Ôn Dật Lan, còn có kẻ họ Tần, thiếu chút nữa hủy diệt thời gian tiết khất nguyện tốt như vậy, khiến hắn không thể ở cùng Nguyên Ca.



Nghĩ đến Nguyên Ca, vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc không tự giác trở nên dịu dàng, khóe môi đuôi lông mày phấn khởi phấp phới, xoay người lại, nhìn đến kiều nhan Bùi Nguyên Ca như hoa, ở dưới ánh nến chiếu rọi lờ mờ chung quanh, lại như mộng như ảo, đặc biệt khi hắn chạm vào đôi mắt Nguyên Ca dịu dàng mềm mại trơn đen kia, trong lòng như là băng thấm vào ở trong nước ấm, hòa tan từng chút từng chút thành nước, tràn ngập nhu tình và mật ý.



Vào nháy mắt, ánh mắt hai người chạm nhau, dường như ngã tư đường vắng lặng hẻo lánh này cũng đột nhiên trở nên dịu dàng, tràn ngập dịu dàng làm lòng người say mê.



Dừng ở đôi mắt của nàng, rất lâu, cuối cùng Vũ Hoằng Mặc mở miệng: “Pháo hoa đẹp mắt không?”



“Nhìn đẹp lắm!” Mặt mày Bùi Nguyên Ca cong cong, cười tươi như hoa.