Đích Nữ Vô Song

Chương 152 : Chân tướng cái chết của Minh Cẩm (2)

Ngày đăng: 15:14 30/04/20


“Bởi vì đó là sự thật!” Chương Vân tiếp lời, kiên trì nói, “Phu nhân, sự thật là không thể bị che đậy! Cho nên, cho dù hiện tại ngài qua lại thân thiết với tứ tiểu thư, muốn thông đồng tứ tiểu thư vu oan tội danh mưu hại Minh Cẩm tỷ tỷ đến trên đầu ta vậy cũng là không có khả năng, lão gia sẽ không bị ngài lừa gạt! Cho nên, ngài vẫn là đừng làm loại chuyện vô ích này nữa.”



“Mười năm trước, ngươi có tư cách nói như vậy, bởi vì ta quả thực không thể chứng minh là ta trong sạch, mà ngươi mới là hung phạm hạ độc. Nhưng mà, mười năm sau, ngươi không nên lại dạy Chương Văn Uyển, dùng thủ đoạn như nhau mưu hại Triệu Tiệp Dư, dùng thủ đoạn như nhau vu oan hãm hại Nguyên Ca!” Giọng Thư Tuyết Ngọc lạnh thấu xương, mang theo giận và hận vô tận, “Có lẽ ngươi không thể nghĩ tới, ta cũng sẽ vào cung, mà chuyện Minh Cẩm, ta cũng là người trong cuộc, cho nên khi ta thấy khí sắc Triệu Tiệp Dư khác thường như vậy, rốt cụôc nhớ tới căn cứ này giống nhau như đúc với Nguyên Ca lúc trước, lại thấy chước hoa hồng giống vậy xuất hiện, tự nhiên mà bắt đầu hoài nghi. Kỳ thật, chỉ cần biết rằng độc dược là cái gì, lúc trước ngươi đã hạ độc cho Nguyên Ca như thế nào, sẽ trở nên rất rõ ràng!”



Trên mặt Chương Vân mất hết màu máu, nghẹn ngào nói: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”



“Ta nói, ta đã biết lúc trước là ngươi hạ độc với Nguyên Ca như thế nào!” Thư Tuyết Ngọc nặng nề nói, “Là bà vú, đúng hay không?”



Chương Vân bỗng nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Thư Tuyết Ngọc, lập tức nhìn đến Bùi Nguyên Ca.



“Đừng nhìn Nguyên Ca, nàng cái gì cũng không biết.” Đôi mắt Thư Tuyết Ngọc tinh tế đen bóng, lóe ra sáng bóng như là trân châu đen, “Rất kỳ quái có phải hay không? Kỳ thật không kỳ quái, tuy rằng ta không tính là thông minh, tính tình rất xấu, thường bị ngươi tính kế. Nhưng mà, mười năm ở Kiêm Gia viện, ta có chín năm đều đang hồi tưởng sự kiện kia, chi tiết nhỏ nào cũng khắc thật sâu vào trong đầu, không có chốc lát quên lãng, sau khi ta biết được đó là hỗn độc, ta đã luôn suy nghĩ, càng không ngừng nghĩ, rốt cụôc để cho ta nghĩ được, đã biết ngươi hạ độc với Nguyên Ca như thế nào.”



Bùi Nguyên Ca cũng có chút kinh ngạc nhìn Thư Tuyết Ngọc.



Những ngày qua nàng cũng lo lắng Chương Vân sẽ nguỵ biện, cho nên từng hỏi Thư Tuyết Ngọc quá trình năm đó, nhưng cho tới bây giờ Thư Tuyết Ngọc cũng không nói, chỉ là yên lặng mà trầm tư, thì ra là bà muốn tự mình nghĩ rõ ràng. Chuyện năm đó, đến bây giờ Bùi Nguyên Ca cũng còn không biết cụ thể quá trình và chi tiết, bởi vậy, nàng cũng chỉ có thể nghe Thư Tuyết Ngọc nói, nhìn bà chân chính một mình giao chiến với Chương Vân.



“Từ lúc bắt đầu Minh Cẩm đã thêm đề phòng ngươi, sau khi có Nguyên Ca tự nhiên cũng lo lắng ngươi sẽ xuống tay với Nguyên Ca, đề phòng càng thêm chặt chẽ, tất cả người có thể tiếp cận Nguyên Ca, tất cả ẩm thực cho Nguyên Ca, đều phải tỉ mỉ thêm kiểm nghiệm, không thể có chút sơ sẩy, đương nhiên cũng bao gồm ẩm thực của bà vú.” Thật sự tiếp cận vạch trần chân tướng, ngược lại Thư Tuyết Ngọc tỉnh táo lại, “Nhưng mà, Minh Cẩm chặt chẽ, cũng chỉ có thể ở trong phạm vi Bùi phủ, mà bà vú lại tuy ở Bùi phủ chăm sóc Nguyên Ca, nhưng hàng tháng vẫn sẽ về nhà mình một hai lần, ngươi chính là thừa dịp cơ hội này, hạ độc ở trong ẩm thực của bà vú. Bởi vì mỗi lần bà vú hồi phủ, vì an toàn của Nguyên Ca, Minh Cẩm đều sẽ bắt mạch cho bà vú, ngươi lo lắng Minh Cẩm sẽ nhận ra, cho nên bỏ phân lượng rất ít, hơn nữa loại thuốc này lại không độc với bản thân, cho nên Minh Cẩm không nhận ra. Cứ như vậy, trong cơ thể bà vú có loại thuốc này, nàng cho Nguyên Ca bú, thuốc theo sữa tiến vào trong cơ thể Nguyên Ca. Bởi vì phân lượng rất ít, cho nên lúc ấy triệu chứng của bà vú và Nguyên Ca cũng không rõ ràng, chỉ là sắc mặt hồng hào, da trắng nhẵn nhụi, cho nên ta và Minh Cẩm đều không nhận ra khác thường.”



Thì ra là thế, lúc này Bùi Nguyên Ca mới bừng tỉnh hiểu ra.



Nàng vốn đang kỳ quái, nếu nói nương thân biết, dung sắc diễm lệ là triệu chứng mình trúng độc, vậy lẽ ra là có thể dư giả thời gian dung sắc biến hóa biết được thời điểm trúng độc chính xác, tiến tới tra được một chút manh mối. Giống như ở trong hoàng cung, nàng nghe được mẫu thân nói dung sắc diễm lệ là triệu chứng trúng độc, theo thời gian có thể suy đoán ra, có thể là thuốc bổ của hoàng hậu có vấn đề. Nhưng mà, lúc trước nương thân và mẫu thân lại đều không nhận ra Chương Vân là gian lận như thế nào, đây thật sự có chút kỳ quái.



Hiện tại mới hiểu được, hoá ra Chương Vân cẩn thận như thế, từ lúc đầu đã hạ độc với nàng, mà mỗi lần bỏ phân lượng đều rất ít, bởi vậy triệu chứng cũng không rõ ràng. Bởi vì là tiến hành theo chất lượng, cho nên khi độc dược tích lũy đến trình độ nhất định, triệu chứng rõ ràng, bị mẫu thân nhận ra thì cũng đã không thể nào biết rốt cuộc từ khi nào thì bắt đầu trúng độc, cũng bởi vì không thể tìm ra phương pháp hạ độc.


Đối mặt phân tích của Thư Tuyết Ngọc gần như chân tướng, đối mặt gạ hỏi của Bùi Nguyên Ca đột nhiên xuất hiện, Chương Vân đều còn có thể duy trì bình tĩnh trước mặt, suy nghĩ đối sách, nhưng nghe giọng nói Bùi Chư Thành chậm chạp như vậy, câu hỏi trắng ra như vậy, Chương Vân lại cảm thấy có chút nghèo từ. Rõ ràng một lời “Không phải”, hai chữ ngắn ngủn, đơn giản như vậy, lại dường như có sức nặng ngàn cân, dù như thế nào cũng nói không nên lời.



“Chương Vân!” Bùi Chư Thành bỗng nhiên gầm lên một tiếng, tiếng như sấm chấn động, “Ngẩng đầu lên! Nói cho ta biết, có phải ngươi làm hay không?”



Chương Vân chấn động cả người, không tự chủ được ngẩng đầu lên, vừa vặn đón nhận đôi mắt Bùi Chư Thành còn phiếm đỏ đậm, nóng rực dường như có lửa giận đang thiêu đốt, lại âm lạnh giống như băng sương đang đọng lại.... Đột nhiên, bà hiểu được ngu xuẩn của bà. Quả thực, Thư Tuyết Ngọc không có chứng cứ chính xác, nếu bà luôn chắc chắn Chương Văn Uyển mưu hại Triệu Tiệp Dư là trùng hợp, quả thực cũng rất khó định tội. Nhưng mà, nơi này không phải hình bộ, không cần chứng cứ xác thực; nơi này là Bùi phủ, Bùi Chư Thành là chủ nhân Bùi phủ, là phu quân của bà, ông đã hoài nghi, hoặc là nói, ông đã nhận định là bà làm rồi.



Thừa nhận và phủ nhận căn bản không có gì khác nhau.



Có lẽ, duy nhất hy vọng của bà là Chương phủ...



“Chương di nương, mấy ngày qua ngươi bị giam lỏng, có lẽ có việc ngươi còn chưa biết.” Vẫn chú ý vẻ mặt của bà dao động, Bùi Nguyên Ca đúng lúc nói, “Chương Văn Uyển mưu hại Triệu Tiệp Dư và long duệ, bị phán chém eo; phu thê Chương Hiển vơ vét độc dược cho nàng ta, trảm lập quyết, còn lại từ trên xuống dưới Chương phủ, toàn bộ lưu đày ba ngàn dặm làm nô, dịp đặc xá không tha. Chương di nương, ngươi may mắn đã vào Bùi phủ, nữ xuất giá không tính ở trong người Chương phủ, nói cách khác, chỉ sợ hiện tại đám chất nhi chất nữ của ngươi cũng đã cùng đến biên cương làm nô!”



Lời này giống như một đạo sấm sét giữa trời quang, đánh nát một phần hy vọng cuối cùng của Chương Vân.



Chương Văn Uyển bị chém eo, ca ca tẩu tẩu trảm lập tức hành quyết, những người còn lại lưu vong làm nô, dịp đặc xá không tha.... Chương phủ lại cứ bại vong như vậy? Triệt để bại vong hoàn toàn! Đã không có Chương phủ làm hậu thuẫn, tuy rằng bà thai nghén hai nữ vì Bùi phủ, nhưng Dung Nhi không hăng hái tranh giành, Hoa Nhi lại là tính tình lạnh bạc như vậy, chỉ sợ vốn sẽ không quan tâm lo cho mẫu thân như bà.... Cho dù không có chứng cớ, nhưng chỉ cần Bùi Chư Thành hoài nghi, đời này của bà cũng chẳng khác nào bị hủy diệt rồi.



Triệt để, hoàn toàn.... Bị huỷ diệt rồi, không còn có cơ hội nào.



Chương Vân tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.



Khi mở ra lại, đã là yên lặng như một mảnh tro tàn, không có sức sống gì. Bà ngẩng đầu, dừng ở nam nhân phía trước kia, hết thảy tất cả đều là từ ông mà nên, đầu đường nhìn thoáng qua, trở thành kiếp cả đời bà. Mà hiện tại, hết thảy đều đã kết thúc! Chương Vân nghĩ, đôi mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, là ta! Là ta hại chết Minh Cẩm, Chư Thành!”



Lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng, bà gọi ra tên gọi quanh quẩn ở đáy lòng ngàn vạn lần trước mặt mọi người, tên của ông.