Đích Nữ Vô Song

Chương 170 : ‘Là ta, Nguyên Ca đây!’

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


Nghĩ tới Liễu quý phi chậm chạp chưa đến, trong lòng Bùi Nguyên Ca dâng lên dự cảm không tốt. Hiện tại tâm trí mọi người đều chú ý đến thích khách, tạm thời chưa phát hiện Liễu quý phi vắng mặt, nhưng Liễu quý phi nhân vật như vậy dù sao cũng sẽ có người nhớ đến. Hơn nữa, nếu nói chuyện này có người cố ý thiết kế, chủ mưu phía sau sẽ không bỏ qua chi tiết này, chẳng lẽ sự việc xảy ra....



Ngay lúc Bùi Nguyên Ca lo lắng, Liễu quý phi cũng mây đen đầy mặt như vậy.



“Nương nương, làm sao bây giờ đây?” Ngay cả Chu ma ma cũng lộ ra vẻ mặt lo âu, “Tuy rằng lều này cách chỗ thích khách biến mất khá xa, nhưng nếu vẫn điều tra không ra, sớm muộn cũng sẽ lục soát đến nơi này. Nếu bị những người đó nhìn thấy... Lại nói, chuyện lớn như vậy, nương nương vẫn không đi đến chỗ hoàng thượng, nếu bị người phát hiện, khẳng định sẽ lấy làm cớ, đến lúc đó càng thêm bị động!”



Đôi mày thanh tú của Liễu quý phi nhíu lại, cắn môi dưới, đứng dậy đi đến phòng trong, hỏi: “Vẫn không được sao?”



Trong phòng huy hoàng tinh xảo, chỉ thấy Vũ Hoằng Mặc tay phải cầm kiếm, đặt ngang trước ngực, trong đôi mắt tối tăm không thu vào bất kỳ bóng người nào, hiện ra ánh sáng lạnh lẽo như dã thú, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía. Quần áo đỏ thẫm khắp nơi đều có dấu vết bị chém, vết máu đầy người, ngay cả trên mặt cũng bị dính máu, hiển nhiên đã trải qua một phen khổ chiến.



Người xung quanh là ám vệ tâm phúc của hắn, mà nay hắn lại cho những người đó là kẻ địch, gắt gao phòng bị, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần.



Hàn Thiết bất đắc dĩ nói: “Nương nương cũng biết, một khi Cửu điện hạ bị sốt mất đi thần trí, thì ai cũng không được tới gần. Cố tình lúc này ngài ấy lại càng cảnh giác cao độ đối với xung quanh, thuộc hạ vốn muốn dùng thuốc mê làm cho ngài ấy ngủ, kết quả còn chưa kịp lấy ra, đã bị Cửu điện hạ phát hiện, phát ám khí đánh rơi trên mặt đất, thậm chí thiếu chút nữa lấy mạng thuộc hạ, hiện tại ai cũng không dám làm bừa, chỉ có thể giằng co như vậy.”



Ngay cả tiếng nói của hắn cũng rất nhẹ, sợ kinh động Vũ Hoằng Mặc, mất công nảy sinh trắc trở.



“Mặc nhi, con nhìn rõ ràng là bản cung đây! Bổn cung là mẫu phi của con đây! Mặc nhi, con mau tỉnh lại!” Liễu quý phi biết rõ là uổng công, vẫn nhịn không được mà đau thương la lên, hy vọng có thể đánh thức thần trí Vũ Hoàng Mặc, tránh thoát nguy cơ trước mắt.



Đáng tiếc, Vũ Hoằng Mặc ngoảnh mặt làm ngơ, mặt lạnh như hàn băng nhìn mỗi người.



Đây là lý do Liễu quý phi không thể thoát thân.



Thu săn ngày đầu tiên, Vũ Hoằng Mặc vốn nên xuất hiện lại chậm chạp nửa ngày không lộ diện, Liễu quý phi lo lắng, phái Chu ma ma đi hỏi thăm lại mãi không có tin tức. Thẳng đến buổi chiều, Hàn Thiết và một nhóm ám vệ mới đột nhiên dẫn Vũ Hoằng Mặc bị thương cả người đẫm máu, hôn mê bất tỉnh đến. Theo lời kể, Vũ Hoàng Mặc bị sát thủ bao vây tấn công, khi bọn họ thấy tín hiệu của Vũ Hoàng Mặc chạy đến thì sát thủ đã đền tội, nhưng Vũ Hoằng Mặc cũng bị thương hôn mê rồi.



Kết quả, mới đến lều của Liễu quý phi, Vũ Hoằng Mặc vì bị thương mà sốt cao, thành bộ dáng hiện tại.



Ai cũng đều biết, khi Vũ Hoằng Mặc bị sốt sẽ mất đi thần trí, vốn dĩ cũng không có gì. Vấn đề là, ngay khi Liễu quý phi muốn mời thái y, đột nhiên truyền đến tin hoàng đế bị ám sát, thích khách chạy trốn. Nghe nói, chỉ có một thích khách chạy trốn, kiếm đâm bị thương, biến mất ở gần lều của mọi người. Nếu bị hộ vệ điều tra thấy được bộ dáng Vũ Hoằng Mặc hiện tại, không chừng sẽ hoài nghi hắn là thích khách ám sát hoàng đế, bẩm báo đến chỗ hoàng đế đấy.



Cho dù hoàng đế không kết luận ngay Vũ Hoằng Mặc là thích khách, chỉ cần hắn có lòng nghi ngờ, đã cực kì bất lợi đối với Vũ Hoằng Mặc.



Hiện tại Vũ Hoằng Mặc lại như thế, ai cũng không tới gần được, ở cục diện giằng co này chỉ cần người lục soát vừa đến, rất dễ dàng là thấy cả người hắn bị lưỡi dao sắc gây thương tích, dáng vẻ hiển nhiên là trải qua khổ chiến, thời gian lại trùng hợp như thế.... Hơn nữa, nay thanh thế Liễu thị tăng vọt, Vũ Hoằng Mặc mơ hồ có xu thế áp chế Vũ Hoằng Triết, là cái đinh trong mắt Diệp thị và thái hậu, cho dù không phải bọn họ sắp xếp, gặp được chuyện này cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, để Vũ Hoằng Mặc gánh hiềm nghi ám sát hoàng đế, vậy thì càng phiền phức lớn!



Liễu quý phi biết rõ lợi hại, cố sức muốn che giấu, nhưng Vũ Hoằng Mặc mất đi thần trí một chút cũng không chịu phối hợp.



Bọn họ lại không dám ầm ĩ ra tiếng động quá lớn, sợ bị người phát hiện, bởi vậy tiến thoái lưỡng nan (tiến lùi đều khó).



“Nương nương, nghe Thu Ngô, Thu Đồng nói, thái hậu với các vị nương nương, còn có Ngũ điện hạ, Lục điện hạ đều đã tới chỗ hoàng thượng, chắc chắn sẽ có người phát hiện ngài vắng mặt, đến lúc đó chuyện sẽ càng phức tạp. Không bằng ngài đến đó trước đi, bên này để cho bọn nô tỳ nghĩ biện pháp?”, Hồng Miên nhẹ giọng nói. Nàng và Chu ma ma là người Liễu quý phi tín nhiệm nhất, bình thường rất ít lên tiếng, không làm người ta chú ý lắm.



Liễu quý phi lắc đầu, trầm giọng nói: “Không được. Bản cung ở trong này, cho dù hộ vệ điều tra tới cũng còn có thể che giấu một chút. Nếu bản cung đi, chuyện càng khó dàn xếp!” Nói xong, lại nhịn không được kêu, “Mặc nhi, con mau tỉnh lại được không? Con xem, là mẫu phi, là mẫu phi đây, không phải kẻ thù của con, không phải người muốn hại con đâu, Mặc nhi!”




Hàn Thiết và Liễu quý phi ôm hi vọng với Bùi Nguyên Ca, đó là vì nghĩ nàng có thuốc hoặc thủ đoạn đặc biệt gì có thể làm cho Vũ Hoằng Mặc tạm thời hôn mê, không ngờ nàng lại lỗ mãng tới gần Vũ Hoằng Mặc. Nàng lại là thiếu nữ tay trói gà không chặt, không biết võ công, Vũ Hoằng Mặc chỉ cần một kiếm là có thể giết nàng, bởi vậy đều vội vàng cản lại.



Nhưng mà, chuyện xảy ra làm người ta kinh ngạc.



Đối mặt với Bùi Nguyên Ca đang tới gần, nghe tiếng kêu của nàng, Vũ Hoằng Mặc thoáng cứng đờ lại, trên mặt chậm rãi lộ ra vẻ cố gắng suy tư, như là cố gắng nhận ra người trước mặt, cũng không nhúc nhích kiếm một chút trong tay, có ý đâm về phía người đang đến.



“Cửu điện hạ, là ta, ta là Bùi Nguyên Ca, ngài có nhận ra ta không?” Bùi Nguyên Ca tiếp tục nhẹ giọng hô, chậm rãi tới gần.



Rốt cuộc, trong đôi mắt tối tăm của Vũ Hoằng Mặc hiện lên một bóng người thanh lệ, vẻ mặt có chút ngây dại ra.



Các ám vệ còn lại muốn nhân cơ hội tiến lên, đoạt kiếm trong tay hắn, hợp lực chế ngự hắn, lại bị Hàn Thiết vẫy tay cản lại. Đôi mắt Hàn Thiết gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Hoằng Mặc, chỉ cần hắn hơi có bất thường, thì lập tức tiến lên bảo vệ Bùi Nguyên Ca, chẳng sợ lấy thân mạo hiểm cũng không đáng kể. So với bất kỳ kẻ nào, hắn và Hàn Lân đều rõ ràng tâm tư Cửu điện hạ đối Bùi tứ tiểu thư, nếu Cửu điện hạ tự tay làm nàng bị thương sẽ tuyệt đối không tha thứ cho mình!



“Nguyên Ca?” Vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc rốt cụôc bình thường, có chút không xác định kêu.



Bùi Nguyên Ca gật gật đầu: “Là ta, Nguyên Ca đây!”



“Loảng xoảng” một tiếng, trường kiếm trong tay Vũ Hoằng Mặc rơi xuống đất, cả người cảnh giác nhất thời tan thành mây khói, thần kinh căng thẳng rốt cuộc thả lỏng, hai con mắt chậm rãi khép lại, yếu đuối vô lực ngã xuống. Bùi Nguyên Ca bước lên phía trước hai bước, ôm lấy hắn, giữ cho hắn không té ngã trên đất, quay đầu nói với mọi người chung quanh đang dại ra: “Quý phi nương nương, xin mang quần áo và thuốc trị thương đến đây, xử lý miệng vết thương cho Cửu điện hạ trước, lại mau chóng thu dọn phòng này, thời gian không nhiều lắm!”



Liễu quý phi không xuất hiện thời gian dài, nhất định sẽ khiến cho người khác chú ý, nói không chừng đến lúc đó ngay cả thái hậu và hoàng đế cũng sẽ lại đây.



Mọi người thấy một màn trước mắt, trong lòng tràn ngập rung động, chẳng ai nghĩ tới Bùi Nguyên Ca lại dễ dàng khiến cho Cửu điện hạ yên tĩnh lại như vậy. Từ nhỏ, mỗi khi Cửu điện hạ phát sốt thần trí thất thường, ngay cả Liễu quý phi và Vương mỹ nhân cũng không có biện pháp lại gần, nhưng hiện tại hắn còn có thể nhận ra Bùi tứ tiểu thư, có thể buông xuống cảnh giới, yên tâm té xỉu ở trong lòng nàng. Vào lúc này, thậm chí bọn họ không hề suy nghĩ tới rốt cuộc quan hệ giữa hai người là gì, chỉ là đơn thuần bị sự thật chấn động.



Điều này thật sự là nói không nên lời!



Nghe Bùi Nguyên Ca nói, mọi người mới hồi phục tinh thần, Liễu quý phi gật gật đầu, ý bảo mọi người làm việc dựa theo lời Bùi Nguyên Ca.



Cung nữ bên cạnh Liễu quý phi và ám vệ đều là tay chân lanh lẹ, phân công hợp tác, rất nhanh đã thu dọn phòng trong sạch sẽ, đồng thời thay quần áo cho Vũ Hoằng Mặc, xử lý miệng vết thương và bôi thuốc. Lúc này, Liễu quý phi mới nhận thấy hình dáng Bùi Nguyên Ca có chút lộn xộn, cũng không tiện hỏi kỹ, chỉ sai người mang nước tới, lại lấy quần áo và son phấn của mình lại đây. Vốn muốn để Bùi Nguyên Ca đến một phòng khác rửa mặt chải đầu, không ngờ Bùi Nguyên Ca vừa đi vài bước, Vũ Hoằng Mặc liền “xoạt” đứng thẳng dậy, đợi khi nàng quay về, mới lại yên tâm hôn mê.



Cứ như vậy, nàng vốn không thể rời xa Vũ Hoằng Mặc, Liễu quý phi chỉ có thể sai người chuyển cái bình phong lại để che chắn, lại bảo mọi người đi ra ngoài, để Bùi Nguyên Ca thay quần áo sau bình phong. Sau đó một lần nữa rửa mặt chải đầu, vấn búi tóc, thoa son phấn.



Chốc lát sau, trong phòng đã được thu dọn thỏa đáng.



Liễu quý phi đang muốn nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng khàn khàn của Trương Đức Hải: “Hoàng thượng giá lâm, thái hậu nương nương giá lâm!”



Bùi Nguyên Ca và Liễu quý phi liếc nhau, đều thấy nghiêm nghị trong mắt đối phương. Trước mắt, tuy rằng Vũ Hoằng Mặc đã yên tĩnh lại, phòng trong cũng tạm thời thu dọn sạch sẽ, nhưng mùi máu tươi không dễ dàng tan đi, đương nhiên không thể để người ta thấy Vũ Hoằng Mặc hôn mê như vậy. Vì sao Liễu quý phi không đi thăm hoàng đế cũng cần có lời giải thích hợp lý; còn có, Bùi Nguyên Ca xuất hiện ở trong này cũng rất kỳ quái....



Trước mắt vấn đề còn rất nhiều, muốn qua ải cũng không dễ dàng....