Đích Nữ Vô Song

Chương 171 : Ta muốn cưới nàng (2)

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


Đợi cho tất cả mọi người rời đi, xác định chung quanh đều là người của mình, Liễu Quý phi đang xử lý miệng vết thương, đồng thời sai người chuyển Vũ Hoằng Mặc ra, đặt ở nhuyễn tháp bên cạnh, lại sai người cẩn thận xem xét vết thương quanh người, có chỗ miệng vết thương bị vỡ ra, phải lần nữa rịt thuốc băng bó, lấy lý do phải sắc thuốc lệnh cho tất cả mọi người lui xuống, trong phòng bày trí tinh xảo chỉ còn lại Liễu Quý phi, Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoằng Mặc đang hôn mê bất tỉnh.



Ý cười dịu dàng trên mặt Liễu Quý phi chậm rãi biến mất, vẻ mặt trì trệ, tinh tế đánh giá Bùi Nguyên Ca.



Mà Bùi Nguyên Ca cũng đang đánh giá Liễu Quý phi. Nàng ở trong cung đã nhiều ngày, cũng từng tiếp xúc với rất nhiều phi tần, trong lòng ít nhiều cũng có chút ấn tượng, chỉ duy nhất vị Liễu Quý phi luôn ôn nhiên dịu dàng, ý cười xinh đẹp đối với nàng này khiến nàng nhìn không thấu. Mà chuyện đêm nay, mới là nàng chân chính tiếp xúc với Liễu Quý phi, quyết đoán gọi nàng tới, đâm mình bị thương để che giấu các nghi vấn, ứng đối với Hoàng thượng và Thái hậu, còn có đối xử tốt và ban ân đối với Vương Kính Hiền, hết thảy này mới để cho nàng chân chính có ấn tượng ban đầu đối với Liễu Quý phi.



Chẳng những nàng có thể che giấu mọi chuyện đã xảy ra, mà còn làm cho Hoàng đế cảm thấy nàng dịu dàng khả ái, săn sóc tỉ mỉ, trong lòng càng thêm trìu mến. Những chuyện này cũng thôi, việc làm Bùi Nguyên Ca khiếp sợ nhất là, Liễu Quý phi thoạt nhìn dịu dàng hòa ái hệt như đóa hoa mềm mại đáng yêu, chẳng những có thể nghĩ ra biện pháp che giấu trong giây lát, càng còn có thể xuống tay tàn nhẫn với mình như vậy, thẳng thắn dứt khoát, không có một chút do dự....



Xem ra ngoài mặt Liễu Quý phi chính là dịu dàng mảnh mai, trên thực tế, nàng vô cùng thông minh hơn nữa cực kỳ quả quyết.



Khó trách từ kẽ hở giữa Thái hậu, Hoàng hậu và Hoa phi, Liễu Quý phi có thể nhất chi độc tú (một cành đơn độc ra hoa), ngồi trên vị trí đứng đầu tứ phi, còn có thể cùng Vũ Hoằng Mặc chống đỡ với Vũ Hoằng Triết, trước sau sừng sững không ngã, quả nhiên là nhân vật lợi hại!



Mà hành vi vừa rồi của nàng cũng đã tiết lộ nhiều nội tình và bí mật, với sự khôn khéo của Liễu Quý phi không có khả năng không nhận ra. Hơn nữa, nàng ấy còn là mẫu phi của Vũ Hoằng Mặc, điều này làm cho Bùi Nguyên Ca càng thêm một phần lo lắng bất an. Nhưng mà, nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, chính là trầm tĩnh mà ôn nhiên ngồi trên ghế tròn bên cạnh nhuyễn tháp, đón nhận ánh mắt nhìn kỹ của Liễu Quý phi, đợi nàng ấy đặt câu hỏi.



Ngay cả đám người Chu ma ma cũng được lệnh lui ra ngoài, hiển nhiên là Liễu Quý phi có chuyện muốn nói với một mình nàng.



Trong đầu Bùi Nguyên Ca nhanh chóng nghĩ đến nhiều câu hỏi, cân nhắc nên trả lời như thế nào.



“Bùi tứ tiểu thư ——” Lúc lâu sau, Liễu Quý phi rốt cụôc mở miệng, lại chính là kêu một tiếng thì dừng lại, mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng, “Kêu như vậy hình như có chút xa lạ. Nguyên Ca, bản cung có thể kêu tên của ngươi không?”



Không ngờ Liễu Quý phi sẽ nói thế, mà thái độ nàng như vậy, là chấp nhận, hay là có tính toán khác....



Bùi Nguyên Ca suy tư, nhẹ nhàng gật đầu: “Xin theo ý nương nương.”



“Nguyên Ca, ngươi biết không? Vừa rồi thấy trong lúc hôn mê Mặc Nhi vẫn nhận ra ngươi, tiếp theo an tĩnh lại, bản cung thật sự rất kinh ngạc, cũng cảm thấy không tưởng tưởng được.”



Ánh mắt Liễu Quý phi xẹt qua Bùi Nguyên Ca, dừng ở trên người Vũ Hoằng Mặc bên cạnh nàng, sóng mắt chậm rãi nhuộm lên một tầng dịu dàng, “Bởi vì, từ nhỏ Mặc Nhi đã có tật xấu này, chỉ cần hắn hôn mê, trong tình huống đánh mất thần trí, sẽ giống như mãnh thú, cảnh giác tất cả người tới gần, không cho bất kỳ người nào tới gần hắn, ai cũng không được, ngay cả bản cung và.... cũng không được! Cho nên, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Mặc Nhi sinh bệnh phát sốt, bản cung đều rất đau đầu, bởi vì khi đó, ngay cả thái y cũng không có biện pháp tới gần hắn, cuối cùng chỉ có thể để cho đám hộ vệ mạnh mẽ đè hắn lại, thái y mới có thể chẩn đoán cho hắn, lúc uống thuốc càng phiền phức, căn bản là không đút được, có đôi khi phải cạy khớp hàm mới có thể làm cho hắn uống thuốc...”



Liễu Quý phi nói xong, vẻ mặt chậm rãi hoảng hốt lên, như lại nhớ tới trước kia.
Nhưng có lẽ là do Bùi Nguyên Ca đa nghi, vẫn giữ vững một phần cảnh giác đối với người trong hoàng cung, hoặc có lẽ là hành vi đâm mình bị thương của Liễu Quý phi trước đó làm cho nàng sinh ra cảnh giác thật sâu, Bùi Nguyên Ca cảm thấy phần hợp tình hợp lý và tình thâm ý trọng bên trong lời Liễu Quý phi có chỗ nào đó không thích hợp. Đối với chuyện của nàng và Vũ Hoằng Mặc, hình như Liễu Quý phi chấp nhận rất dễ dàng....



Lại nói, cho dù như thế nào, hiện tại trên danh nghĩa rất nhiều người đều cho rằng tương lai nàng sẽ vào cung làm người của Hoàng đế.



Mà Vũ Hoằng Mặc dù sao cũng là hoàng tử.



Nếu Vũ Hoằng Mặc và nàng có tư tình, chẳng phải là Vũ Hoằng Mặc đang cướp người của Hoàng đế hay sao? Liễu Quý phi không biết tình hình thật sự giữa nàng và Hoàng đế với Thái hậu, càng không thể biết hứa hẹn của Hoàng đế với nàng. Trong tình huống này, đối với việc nàng và Vũ Hoằng Mặc quan hệ bất thường, Liễu Quý phi lại không có chút tức giận mà tiếp nhận thoải mái như vậy, hơn nữa lập tức nghĩ biện pháp mở đường cho bọn họ... Nàng đối với Vũ Hoằng Mặc thật sự là tận tâm hết sức, thậm chí không tiếc làm trái ý Hoàng đế hay sao?



Bùi Nguyên Ca luôn cảm thấy có chút nghi ngờ.



Có lẽ là nàng đa nghi, nàng rất tín nhiệm Vũ Hoằng Mặc, nhưng thật sự không dám tin tưởng Liễu Quý phi.



Có điều nàng cũng không biểu hiện ra lòng nghi ngờ, thế nào thì Liễu Quý phi cũng là mẫu phi của Vũ Hoằng Mặc, nàng không muốn quan hệ với Liễu Quý phi trở nên quá tệ, bởi vậy làm ra bộ dáng do dự. Người ở bên ngoài thoạt nhìn, dù sao nàng cũng là người của Thái hậu, ràng buộc quá sâu với Thái hậu, hiện tại đối mặt với đề nghị của Liễu Quý phi có chút do dự cũng là bình thường.



Liễu Quý phi hiển nhiên cũng cho là như vậy, cho nên cũng không để ý đối với sự do dự của nàng, dịu dàng nói: “Nguyên Ca, ngươi không cần phải gấp gáp đáp ứng bản cung, có thể chậm rãi suy nghĩ. Nhưng bản cung phải nói điều này, ngươi sẽ không nói cho Thái hậu biết đúng không?”



Điểm ấy, Bùi Nguyên Ca rất xác định gật đầu.



“Vậy là tốt rồi!” Liễu Quý phi gật gật đầu, mỉm cười nói, “Vậy làm phiền ngươi ở trong này một đêm, đợi cho Mặc Nhi an ổn!”



Đợi cho Vũ Hoằng Mặc tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, trong gian phòng tinh xảo hào hoa xa xỉ, chỉ có hắn và Hàn Thiết. Thấy hắn tỉnh lại, Hàn Thiết vui sướng không thôi, vội vàng kể lại tỉ mỉ chuyện tối hôm qua cho hắn. Nghe nói tối hôm qua Bùi Nguyên Ca ở lại đây, hơn nữa, Liễu Quý phi đã biết chuyện, mày Vũ Hoằng Mặc khẽ nhúc nhích, lập tức hỏi: “Hiện tại Nguyên Ca ở đâu?”



“Sáng sớm hôm nay Cửu điện hạ đã hạ sốt, vừa vặn bên Thái hậu phái người đến gọi nên nàng đã đi trước rồi.”



Đúng lúc này, Liễu Quý phi đã trang điểm đẹp đẽ vén rèm tiến vào, thấy Vũ Hoằng Mặc tỉnh lại, đầu tiên là vui vẻ an ủi một phen, sau đó lập tức nhìn chằm chằm hắn, nhìn kỹ lúc lâu, hỏi: “Mặc Nhi, ngươi và Bùi tứ tiểu thư, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao...”



Vũ Hoằng Mặc hơi cụp mắt, lập tức thoải mái cười, giương mắt nói: “Mẫu phi, ta muốn cưới nàng!”