Đích Nữ Vô Song
Chương 174 : Ôm nhau trong rừng
Ngày đăng: 15:15 30/04/20
Giọng nói kia thơm thuần mà dày ngọt hệt như rượu ngon lâu năm tràn ngập hương vị say lòng người.
Bùi Nguyên Ca nghe vào trong tai không nhịn được cả người run lên, hơn nữa sau lưng Vũ Hoằng Mặc ôm nàng chặt như vậy, cho dù cách áo đơn tơ lụa mùa thu dường như cũng có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực trên người hắn, phảng phất như một đám lửa hừng hực muốn thiêu đốt lẫn nhau hầu như không còn. Bùi Nguyên Ca càng cảm thấy hoảng hốt, hơi giật giật thân thể, nhẹ giọng nói: “Vũ Hoằng Mặc, nhẹ một chút. Tối hôm qua, ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, sợ rằng đến bây giờ ngay cả miệng vết thương cũng chưa khép lại, đừng ra sức như vậy, cẩn thận miệng vết thương nứt ra!”
Những lời này nghe vào trong tai Vũ Hoằng Mặc như là tiếng trời, ý cười ở khóe môi hắn càng sâu, theo bản năng dán mặt ở trên gò má của nàng cảm nhận được da thịt non mềm kia, cười thì thầm nói: “Nguyên Ca, nàng đây là đang lo lắng cho ta sao?”
“...Ừm.” Bùi Nguyên Ca có chút không được tự nhiên gật đầu
Loại vấn đề ngu ngốc này còn cần phải hỏi sao?
Nàng thật sự đang lo lắng hắn, lại thừa nhận như vậy! Từ khi biết chuyện tối hôm qua đến bây giờ, Vũ Hoằng Mặc đều ở trong một loại cảm xúc phấn khởi mà nhiệt liệt, máu cả người cũng hệt như dung nham nóng bỏng hừng hực, trong đầu ngoại trừ gặp lại Bùi Nguyên Ca không còn ý nghĩ thứ hai nữa. Hiện tại rốt cụôc gặp được nàng lại nghe được nàng nói lời như vậy càng cảm thấy trong lòng vui mừng gần như sắp nổ tung ra, đột nhiên ghìm ngựa lại, từ sau lưng ôm thật chặt Bùi Nguyên Ca vào trong lòng, tựa đầu vào trên vai của nàng, trong lòng vui mừng thỏa mãn vô hạn với mừng như điên.
“Nguyên Ca.” Hắn thì thào kêu lên, dường như ngay cả âm thanh cũng bị nhiễm nhiệt độ của máu.
Không ngờ, Vũ Hoằng Mặc bình thường nhìn như phóng túng, kì thực trầm tĩnh lại sẽ trở nên nhiệt tình làm càn như thế. Bùi Nguyên Ca có chút không biết làm sao nhưng đồng thời lại cảm thấy nhiệt độ cơ thể của hắn dường như thông qua cái ôm chậm rãi lan truyền đến trên thân thể của nàng. Chính là hơi thở ấm áp ở bên cạnh, dường như ngay cả không khí cũng bị bỏng lên, dẫn tới lòng của nàng cũng đập loạn thình thịch, hơi quay đầu, nhìn chăm chú người khác thường bên cạnh.
Mặt trời mùa thu xuyên thấu qua lá cây dày đặc, ánh sáng lấm ta lấm tấm rắc xuống lộn xộn, rơi ở trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vũ Hoằng Mặc, chiếu lên cả khuôn mặt của hắn dường như sẽ phát sáng lên vậy, nhất là cặp mắt tối tăm chăm chú tựa như đá đen bóng kia, lại lóe ra vô số ánh sáng nóng rực mà mê loạn, nhưng càng thiện lương chói mắt hơn so với ánh mặt trời ngày mùa thu này, làm người ta hoa mắt.
“Nguyên Ca, Nguyên Ca...” Vũ Hoằng Mặc không ngừng lẩm bẩm kêu.
Bùi Nguyên Ca nhẹ giọng nói: “Ta tin tưởng ngươi là đứa nhỏ của Vương mỹ nhân, bởi vì một số nguyên nhân bị ôm đến cung điện của bà ấy, tin tưởng ngươi và Vương mỹ nhân từng có xung đột, có điều không quá tin tưởng chi tiết và trắc trở. Về phần, lời phía sau bà ấy nói về ngươi và ta, ta tin tưởng lời bà ấy nói là cách giải quyết duy nhất, nhưng cuối cùng ta cảm thấy bà ấy tiếp nhận với chuyện này rất dễ dàng ngược lại làm cho ta có chút nghi ngờ.”
“Chuyện tối hôm qua đã rõ ràng như vậy, nếu bà ấy nói thẳng hoặc là lời nói uyển chuyển từ chối nàng, khó tránh khỏi sẽ lo lắng dưới sự giận dữ nàng sẽ làm ra chuyện gì đó không thể vãn hồi, ầm ĩ đến mức không thể gỡ ra nổi, chẳng bằng trước tiên dùng ngôn ngữ trấn an nàng, lấy ta làm mồi dụ để nàng giúp bà ấy làm việc, về phần sau đó... Tình hình thâm cung phức tạp khó phân biệt, nàng lại ở trong vòng xoay bão táp, tìm đúng cơ hội bình tĩnh bố trí nàng vào chỗ chết, không phải càng an toàn? Mà trước đó, thậm chí còn có thể mượn nàng đối phó thái hậu, vì bà ấy giành ích lợi với Diệp thị, lợi dụng giá trị của ngươi với mức độ lớn nhất. Đây là cách làm thông minh nhất!” Giọng Vũ Hoằng Mặc nặng nề có một chút oán giận bực tức, “Nàng không đáp ứng bà ấy là đúng!”
Ở trước mặt Nguyên Ca, Liễu quý phi nhận lời như vậy, quay đầu lại nói như vậy ở trước mặt hắn, tâm tư dụng ý thật sự quá là rõ ràng rồi.
Bùi Nguyên Ca hiển nhiên đã nghĩ tới những thứ này, đúng là có chút kinh ngạc Vũ Hoằng Mặc lại rõ ràng nói tinh tường với nàng như vậy, cũng không che giấu chút nào, chuyển mắt nhìn hắn một cái cũng nhận thấy được sự phẫn nộ của hắn, cũng biết nguyên nhân hắn phẫn nộ, trong lòng ấm áp.
“Ta đã nói rõ ràng với mẫu phi về tâm tư của nàng, bà cũng đồng ý với ta sẽ không làm khó dễ nàng. Có điều, thành thực mà nói, ta không thể tin được lời của bà ấy lắm. Cho nên Nguyên Ca, nàng vẫn phải có cảnh giác đối với bà ấy, đừng dễ dàng tin tưởng lời của bà ấy!” Vũ Hoằng Mặc thở dài nói.
“Ta biết. Nhưng thật ra ngươi...” Bùi Nguyên Ca lặng lẽ chạm vào tay của hắn, “Tâm tư Liễu quý phi nhạy bén lại có thủ đoạn, ngươi được bà nuôi ở dưới gối, ngươi mới thật sự là khó xử.”
“Cũng không thể nói như vậy, mẫu phi có tâm tư như vậy, không thể nói bà ấy xấu xa hoàn toàn, chỉ có thể nói đây là tính chất đặc biệt của người ở hoàng cung, nhất là những kinh nghiệm phồn hoa lâu năm này. Tính chất đặc biệt của người thân ở địa vị cao, cho dù chuyện gì cũng quen suy nghĩ theo góc độ lợi dụng và mưu tính, sẽ không dễ dàng tin tưởng một người lại càng sẽ không dễ dàng chấp nhận một người. Nếu không phải như vậy, bà ấy cũng không thể ngồi vững vàng ở địa vị cao.” Vũ Hoằng Mặc sâu kín thở ra một hơi, nói: “Về phần bà ấy đối với ta cũng không phải là hoàn toàn giả ý... Chuyện này có chút phức tạp, ta nói từ đầu với nàng là được. Ta quả thực không phải con của mẫu phi, mẫu thân ta...” Hắn dừng một chút, nói: “Phân vị bà ấy rất thấp, ta không thể gọi bà là mẫu phi, chỉ có thể gọi bà là mẫu thân. Nhưng, ngược lại ta càng thích xưng hô như vậy, thật giống như mẫu thân và đứa nhỏ nhà bình thường vậy!”
Nhớ tới những lời Liễu quý phi nói kia, trong lòng Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên run lên, dịu dàng nói: “Nếu không vui thì đừng nói.”
“Không phải, mẫu phi nói những chuyện kia cho nàng, quả thực có nhưng cũng không phải là chân thật hoàn toàn.” Vũ Hoằng Mặc hít sâu một hơi, sửa sang lại suy nghĩ, chậm rãi mở miệng nói: “Đúng như lời mẫu phi từng nói, mẫu thân ta là Vương mỹ nhân đã sớm thất sủng, chính là lần đó ta dẫn nàng đến Vật Đức cung, bẩm báo với phụ hoàng việc Bát Phương quán, sau khi đi ra gặp nữ tử cung trang che mặt bị điên ở lãnh cung kia!”