Đích Nữ Vô Song
Chương 181 : Đánh Diệp Vấn Khanh
Ngày đăng: 15:15 30/04/20
Hai người một xướng một hoạ, chèn ép Lý Minh Hạo trên mặt thoạt trắng thoạt xanh, cố tình lời này lại dựa vào lời hắn nói lúc nãy, đúng là cũng không thể phát tác tý nào. Lý Minh Hạo trước là cắn răng sau lại là cười, hai mắt sáng quắc nhìn Vũ Hoằng Mặc, lại quay đầu nhìn Bùi Nguyên Ca, há mồm muốn nói gì lại nuốt xuống, chính là ánh mắt càng sáng ngời.
Ở bên cạnh, Triệu Nguyệt Yến ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bùi tứ tiểu thư và cửu điện hạ thật là phu xướng phụ tùy (chồng hát vợ bè), thật sự ăn ý!” Nói xong lại làm ra bộ dáng giật mình tỉnh ngộ, lấy tay che miệng, thật cẩn thận nhìn Diệp Vấn Khanh, cười cười nói: “Xem tiểu nữ nói bậy gì này, cái gì phu xướng phụ tùy, đó là từ chỉ có thể dùng cho vợ chồng, cửu điện hạ và Bùi tứ tiểu thư nam chưa cưới, nữ chưa gả, sao có thể nói như vậy? Tiểu nữ nhất thời nói sai, còn thỉnh cửu điện hạ và Bùi tứ tiểu thư thứ lỗi.”
Lý do thoái thác này thật sự càng bôi càng đen, khắp nơi cột chặt Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoằng Mặc vào nhau, Diệp Vấn Khanh sớm nghe ra được, tức giận đến mức mặt chuyển sang xanh.
Bùi Nguyên Ca nói cười thản nhiên, nhìn Triệu Nguyệt Yến khóe môi cong cong: “Triệu tiểu thư có điều không biết, ta một lòng trông chờ cửu điện hạ giúp ta phần công đức này, cầu mong kiếp sau có thể bình an thuận thái, áo cơm không lo, không cần phải nói lời không tốt làm dáng vẻ tiểu nhân, làm sao có thể mang lòng xu nịnh?” Nàng nói nửa đứng đắn nửa là vui đùa, làm cho người ta khó có thể nhận ra thật giả, nhưng câu “dáng vẻ tiểu nhân” kia lại hình như có ý ám chỉ, Triệu Nguyệt Yến nghe hiểu được nhưng lại không thể nề hà.
Vũ Hoằng Mặc như cười như không liếc mắt nhìn Triệu Nguyệt Yến, đôi mắt trắng đen rõ ràng liễm diễm sinh huy, mỗi một ánh nhìn hay liếc mắt đều làm say lòng người: “Như thế nào? Triệu tiểu thư ngại bản điện hạ quên mất ngươi, cũng muốn đến cầu ta cưới sao?”
Lời nói thoải mái lại như ám chỉ Triệu Nguyệt Yến có lòng mơ tưởng hắn, nhất thời dẫn tới ánh mắt Diệp Vấn Khanh lạnh lẽo nhìn Triệu Nguyệt Yến.
“Cửu điện hạ thật đúng là bảo vệ Bùi tứ —— “ Trong lòng Triệu Nguyệt Yến thầm mắng Diệp Vấn Khanh ngu xuẩn, người khác đưa cái chày gỗ nàng lại coi như kiếm thật, lại quên lúc trước mình cũng châm ngòi Diệp Vấn Khanh đối phó Bùi Nguyên Ca như vậy. Nhưng Triệu Nguyệt Yến cũng biết rõ tính tình Diệp Vấn Khanh, Bùi Nguyên Ca có Thái hậu làm chỗ dựa cũng đành, nàng không có ai dựa vào, nếu thực sự bị Diệp Vấn Khanh ghi hận, ngày sau tất nhiên sẽ trải qua không được tốt, bởi vậy vẫn muốn dẫn mối họa khiến Diệp Vấn Khanh mang lòng nghi ngờ quan hệ giữa Vũ Hoằng Mặc và Bùi Nguyên Ca.
Không nghĩ tới lần này nàng nói còn chưa nói hết câu đã bị Vũ Hoằng Mặc đánh gãy.
“Triệu Nguyệt Yến, bản điện hạ nói chuyện khi nào thì đến phiên ngươi tới chỉ trỏ?” Vũ Hoằng Mặc híp đôi mắt lại, trong mắt hẹp dài hiện lên một chút mũi sắc nhọn, khóe môi lại có chút cong như trước, ý cười dường như càng sâu càng dịu dàng, nhưng những người quen thuộc hắn lại biết, cửu điện hạ đây là tức giận, càng cười dịu dàng mị hoặc bao nhiêu đại biểu cho hắn tức giận bấy nhiêu, có người gặp không may.
“Như thế nào, làm ra chuyện như vậy còn muốn ở đây lập đền thờ (tỏ ra trong sạch)?” Nhìn đến ánh mắt Bùi Nguyên Ca lạnh như băng, trong lòng Diệp Vấn Khanh có chút co rụt, lại lập tức ưỡn ngực, cười lạnh nói, “Nếu đã làm chuyện không biết xấu hổ như vậy, chẳng lẽ còn sợ người khác nói sao? Cái khác không nói, nếu không phải nữ nhi Bùi phủ các ngươi đều quen quyến rũ người, làm sao lúc này có thể khiến hai người cửu ca ca và Lý Minh Hạo song song bảo vệ ngươi?”
“Bốp —— “
Âm thanh cái tát vang dội, làm cho tất cả mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả Diệp Vấn Khanh cũng bị hành vi của Bùi Nguyên Ca làm cho cả kinh ngây người, một hồi lâu mới nhận thấy được trên mặt nóng bỏng đau, phẫn nộ không thôi quát: “Bùi Nguyên Ca, ngươi dám đánh ta? Ngươi tính là gì? Lại dám đánh ta!”
“Ngươi tổn hại thanh danh đại tỷ tỷ ta như vậy, còn muốn hắt nước bẩn lên người ta, vì sao ta không dám đánh ngươi?”
Bùi Nguyên Ca đón ánh mắt của nàng, một chút cũng không lùi bước, tức giận trách mắng, “Việc khác ta đều có thể nhẫn, nhưng danh tiết nữ tử quan trọng lớn như trời, nói xấu như vậy, ta tuyệt đối không có khả năng dễ dàng tha thứ! Chỉ một cái tát này còn chưa đủ, chuyện này Diệp Vấn Khanh ngươi phải cho ta một cái công đạo, nếu không ta quyết không bỏ qua!”
“Công đạo? Ngươi lại dám cùng ta nói pháp?”
Cho tới bây giờ chỉ có Diệp Vấn Khanh đánh người khác, nàng chưa từng bị ai tát, sớm tức giận đến nổi điên, giơ tay muốn đánh trả nhưng cũng bị Bùi Nguyên Ca chế trụ, trong lúc nhất thời không thể thoát tay, dứt khoát giơ chân nói, “Bùi Nguyên Ca, ngươi dám làm càn! Chúng ta đến trước mặt hoàng thượng phân xử, hôm nay ta nhất định phải cho ngươi đẹp mặt!”
“Ngươi cứ việc đi, cho dù ngươi không nói, ta cũng muốn thỉnh hoàng thượng phán xét, nếu không bị ngươi bịa đặt như vậy, về sau ta và đại tỷ tỷ phải sống tiếp như thế nào?” Bùi Nguyên Ca một bước cũng không nhường, cứng rắn nói, vẻ mặt phẫn nộ.