Đích Nữ Vô Song

Chương 217 : Diệp thị bị hủy diệt, thiết cục

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


Editor: Vy Vy 1505



"Hồi Thái hậu nương nương, theo như nương nương phân phó, đã an bài Dương Châu cấp báo. Hiện tại Lý Minh Hạo đã là nhất đẳng thị vệ, lại được Hoàng thượng tín nhiệm, nếu hắn thỉnh chỉ lãnh binh xuất chinh, Hoàng thượng tất nhiên sẽ cho phép. Đợi cho sau khi đánh mấy tràng thắng trận, khải hoàn hồi kinh, nghĩ đến lãnh một chức thống lĩnh đóng quân ở kinh thành hoặc địa phương hẳn là không khó." Thế tử phu nhân tuy rằng có điều oán hận Thái hậu, nhưng vẫn là tin phục đối với sự quyết đoán chính trị của Thái hậu, không dám giấu diếm.



Bởi vì trên đầu treo lở lửng một thanh bảo kiếm Hoàng đế như vậy, lập tức làm cho Diệp thị và Thái hậu đoàn kết lại.



"Vậy là tốt rồi." Thái hậu vốn là nghĩ Hoàng đế thập phần kính trọng bà, thập phần duy hộ (duy trì + bảo hộ) Diệp thị, Diệp thị tuy rằng không có binh quyền, nhưng cũng chỉ là một khuyết điểm nhỏ. Nhưng hiện tại biết Hoàng đế cũng không một lòng với bà, thậm chí vẫn luôn ghi hận bà và Diệp thị, điểm yếu binh quyền này nhất thời càng thêm gấp gáp: "Tuy rằng Hoàng đế sẽ động thủ với Diệp thị, nhưng chuyện của Cảnh Nguyên dù sao đã qua vài thập niên, chứng cớ đã sớm bị diệt, Hoàng đế cũng không thể định tội danh này cho ai gia và Diệp thị, ngược lại dễ dàng bị lên án nói hắn bất hiếu và vong ân phụ nghĩa. Cho nên, Hoàng đế muốn đối phó Diệp thị, cũng chỉ có thể định tội danh khác, tựa như vụ án của Triệu Mẫn. Nếu như vậy, chúng ta vẫn còn có đường sống... ."



Thái hậu chậm rãi phân tích, có chút lâm vào trầm tư.



Nghe Thái hậu nói như vậy, cảm xúc của Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân thoáng trấn tĩnh, đúng vậy, chuyện gần ba mươi năm trước Hoàng đế căn bản tìm không thấy chứng cứ gì, dù sao thanh thế Diệp thị lớn, nếu không đủ chứng cứ chính xác chứng minh hành vi phạm tội, cho dù Hoàng đế muốn động đến Diệp thị cũng phải cân nhắc...



"Thái hậu nương nương, thiếp thân cảm thấy, vụ án của đường lão gia không thể cứ để cho Bùi Chư Thành định án như vậy, nói cách khác, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ nghĩ Diệp thị quả nhiên là con hổ bị rút răng nanh, không có gì đáng sợ, sẽ càng cổ vũ tâm tư Hoàng thượng muốn diệt trừ Diệp thị báo thù vì tiền thái tử phi!". Thế tử phu nhân Mạc Hải Dụ nói: "Tuyệt đối không thể để mồi lửa này của Hoàng thượng bốc cháy lên, hẳn là bóp chết trước khi nó nảy sinh, làm cho Hoàng thượng nhận rõ hiện thực mới được."



"Ai gia cũng nghĩ như vậy...", Thái hậu gật gật đầu: "Vụ án của Triệu Mẫn tuyệt đối sẽ không thể làm cho Hoàng thượng hài lòng."



Diệp Quốc công phu nhân nói: "Thái hậu nương nương, quan chủ thẩm là Bùi Chư Thành, có thể nhờ Bùi tứ tiểu thư giật dây, để cho thế tử đi đàm phán với Bùi thượng thư hay không?"




"Nhưng mà, chúng ta cũng phải chuẩn bị cho tình huống tệ nhất". Thái hậu nói xong, trong đôi mắt dần dần khôi phục ngày xưa cơ trí vững vàng: "Nói cho ca ca truyền thư gấp cho thứ sử Dương Châu, nghĩ biện pháp điều động một bộ phận người từ trong quân, mặc vào phục sức quân đội, giả mạo quân đội của Kinh quốc. Nhớ kỹ, đợi cho sau khi Vũ Hoàng Mặc đến Tần Dương quan, quấy rầy là chính, trăm ngàn không cần chính diện giao chiến với hắn, chỉ cần có thể cầm chân hắn ở Tần Dương quan là tốt rồi, cho đến khi  kinh thành bình ổn rồi nói sau."



Mạc Hải Dụ lập tức hiểu được ý của Thái hậu, tâm tình có chút thả lỏng: "Quả nhiên vẫn là Thái hậu nương nương túc trí đa mưu, trong nháy mắt nghĩ ra kế sách. Thiếp thân mới vừa rồi còn lo lắng, không biết đến tột cùng phải làm như thế nào."



Mưu kế của Thái hậu xác thực rất cao minh, dù sao đánh giặc cũng cách mấy chục dặm, chỉ cần quần áo phục sức giống với Kinh quốc quân, muốn giả mạo cũng không khó... .



Vũ Hoàng Mặc quen thuộc quân đội Kinh quốc, cũng chỉ giới hạn trong lúc giao chiến với Tam hoàng tử và Triệu Hoa Hiên, nay Kinh quốc Tam hoàng tử và Triệu Hoa Hiên đều đã chết, cho dù tùy tiện tìm một người giả mạo tướng lãnh Kinh quốc, Vũ Hoàng Mặc cũng không nhất định có thể nhận ra. Như vậy cho dù phong cách lãnh quân tác chiến có khác, cũng có lời giải thích hợp lý; hơn nữa chuyện đánh giặc này, đánh một trận một năm rưỡi hai năm cũng rất bình thường, tùy tiện kéo dài chút thời gian, chờ Vũ Hoàng Mặc từ Tần Dương quan trở về, kinh thành đến tột cùng biến thành tình hình gì đã có thể khó mà nói ... .



Thái hậu nghe vậy, trong lòng rốt cục cảm thấy thư sướng chút.



Sau khi trầm ngâm, Thái hậu lại nói: "Nhưng mà, Diệp thị không có binh quyền, thủy chung là uy hiếp, muốn dựa vào quan văn đối kháng với Hoàng thượng, đây chính là chuyện lề mề chậm chạp, hơn nữa Hoàng đế càng kiêng kỵ Diệp thị, chỉ sợ sẽ tùy thời muốn trừ bỏ Diệp thị, rốt cuộc không có binh quyền vốn không có lực uy hiếp ... . Đợi chút! Lý Minh Hạo không đi Tần Dương quan, nói không chừng ngược lại là chuyện tốt. Ai gia nhớ rõ, hiện tại đại thống lĩnh cấm vệ quân kiêm thống lĩnh thị vệ là Vương Kính Hiền, nếu ai gia không có nhớ lầm, người dẫn người truy tra thích khách lúc thu săn cũng là hắn, cứ như vậy. . . ."



Nghe Thái hậu nói ra mưu kế trong lòng, Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân nhất thời đều tươi cười vừa mừng vừa sợ.



Quả nhiên gừng càng già càng cay!