Đích Nữ Vô Song

Chương 227 : Diệp thị bị hủy diệt, gặp lại!

Ngày đăng: 15:16 30/04/20


Editor: Vy Vy 1505



Trong ánh mắt công công kia hiện lên một chút bối rối, lập tức nói: "Bùi tứ tiểu thư cũng biết, tình hình trước mắt mẫn cảm, chuyện Hoàng thượng tuyên ngài vào cung tốt nhất là đừng cho Thái hậu biết, bởi vì ngày thường nô tài chỉ hầu hạ ở ngự thiện phòng, cho tới bây giờ cũng không lộ mặt trước mặt Thái hậu, thế nên mới chọn nô tài đến truyền chỉ, còn phân phó nô tài làm việc phải bí ẩn, đừng đường hoàng, miễn cho bị người phát hiện."



"Điều này cũng đúng." Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, nói: "Không biết nên xưng hô công công như thế nào?"



Công công kia cười đáp: "Nô tài họ Mẫn, tên là Mẫn Trường Thanh."



"Thì ra là Mẫn công công." Bùi Nguyên Ca cười nói: "Nói như vậy, cho tới bây giờ Mẫn công công và Thái hậu nương nương cũng chưa gặp mặt sao? Hai vị phía sau lưng ngài là đại nội thị vệ sao?"



Mẫn công công cúi đầu khom lưng nói: "Còn không phải là như vậy sao? Nô tài có thể góp sức vì Hoàng thượng đã là tu luyện mấy đời tích phúc, nhưng còn chưa có phúc phận gặp Thái hậu nương nương. Lại nói, ánh mắt Bùi tứ tiểu thư thật tốt, hai vị này đúng là tam đẳng thị vệ mới nhậm chức. Đây cũng không phải là quy củ trong cung sao, phàm là thái giám truyền chỉ, tổng yếu mang theo hai đại nội thị vệ, thứ nhất là vĩ chứng minh rõ ràng thân phận, thứ hai là vì lúc này rối loạn, cũng tránh cho gặp chuyện không may!"



"Mẫn công công nói đúng lắm!", Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, vẫn như cũ ý cười dạt dào, nhưng mà chậm rãi lâm vào trầm tư.



Vốn là vị công công này mang theo ngọc bội trên người Hoàng đế lại đây, làm việc cũng kín đáo, Bùi Nguyên Ca cũng không có quá lớn nghi ngờ, nhưng ngay tại vừa rồi, nàng lại từ trên người Mẫn công công ngửi được thoang thoảng hương vị cổ diệp hương, giống như là ở chỗ nào lây dính đến. Mà cổ diệp hương lại là cống phẩm phía nam tiến cống, bởi vì hương vị thanh đạm xa xưa, rất có thiền vận, không quá được phi tần trong cung thích, chỉ có Thái hậu yêu thích nó có thể ngưng thần tĩnh khí, bởi vậy hàng năm cổ diệp hương tiến cống đều toàn bộ đưa đến Huyên Huy cung, nơi khác cũng sẽ không có.



Nếu là người Hoàng đế phái tới, lại bí ẩn như thế, làm sao trên người có thể lây dính cổ diệp hương trong Huyên Huy cung?



Bởi vì thời cuộc không ổn, Bùi Nguyên Ca phải cẩn thận hơn nhiều, tùy ý hỏi vài câu, kết quả người này lập tức nói lậu miệng, lại còn nói chưa từng lộ mặt ở trước mặt Thái hậu, quả thực là giấu đầu hở đuôi. Nếu không phải trong lòng có quỷ, vì sao không dám nói đã gặp qua Thái hậu? Hơn nữa trả lời câu hỏi của nàng, khắp nơi đều giải thích tường tận, giống như e sợ nàng sinh ra lòng nghi ngờ, một chút cũng không có biểu hiện giống như người Hoàng đế phái đến, như là trước giờ chưa từng có kinh nghiệm truyền chỉ. Nếu thật sự là Hoàng đế tuyên nàng, lại làm việc chu đáo chặt chẽ, không muốn bị người khác phát hiện, Hoàng đế hẳn là tìm người tin được, tuyệt đối không thể tùy tiện tìm cá nhân đi tuyên chỉ.



Còn nữa, Mẫn Trường Thanh nói hai người vạm vỡ phía sau hắn là đại nội thị vệ, nhưng mà, lúc Mẫn Trường Thanh truyền Hoàng đế khẩu dụ, hai người không có khom người cúi đầu, mặt lộ vẻ kính sợ, nếu thật sự là đại nội thị vệ, làm sao có thể làm lỗi ở chi tiết nhỏ như vậy?



Đủ loại dấu hiệu đều nói rõ ràng, ba người này thực khả nghi.



Nói không chừng căn bản chính là Thái hậu phái tới, muốn lừa nàng tiến cung!



Nhưng mà, Bùi Nguyên Ca cũng có chút nghi hoặc, theo lý thuyết, lúc này toàn bộ tâm tư Thái hậu hẳn là đặt ở chuyện tiến hành đại sự, vì sao lúc này còn rảnh rỗi để ý đến Hoàng đế cơ sở ngầm như nàng? Vì sao phải hao tổn tâm cơ, nhất định phải lừa nàng vào cung? Nếu là hơi không cẩn thận, bị nàng nhìn ra sơ hở, nháo lên, tất nhiên sẽ rơi vào tai Hoàng đế, nếu bởi vậy khiến cho Hoàng đế cảnh giác, chẳng phải là mất nhiều hơn được?



Bùi Nguyên Ca trầm tư, chợt nghĩ đến Mẫn Trường Thanh mới vừa nói bốn chữ "lúc này rối loạn", bỗng nhiên trong lòng chấn động.



Chẳng lẽ, đêm nay chính là Thái hậu tiến hành kế hoạch?



"Bùi tứ tiểu thư?", thấy Bùi Nguyên Ca chậm chạp không có động tĩnh, Mẫn Trường Thanh hơi sốt ruột, nhịn không được nói: "Bùi tứ tiểu thư vẫn là mau chút vào cung đi! Xem biểu tình của Hoàng thượng, hình như có chuyện thực khẩn cấp, không thể kéo dài."



"Nga, ta đã biết, Mẫn công công chờ một lát, ta vào thay đổi xiêm y sẽ đi ngay." Bùi Nguyên Ca giống như đột nhiên phục hồi tinh thần, cười nói, trong lòng đã âm thầm có chủ ý, tuyệt đối không thể theo những người này vào cung, biện pháp tốt nhất chính là có thể nhốt ba người này ở Bùi phủ, nếu đêm nay thật sự là Thái hậu tiến hành kế hoạch, tự nhiên không có vấn đề gì, cho dù không phải, nàng cũng có thể lấy cớ nói bộ dạng những người này khả nghi. Một khi đã như vậy, không bằng lấy lý do thay quần áo, trước rời đi gian phòng này, sau đó làm cho hộ vệ bao vây phòng lại, bắt ba người này, chết sống không cần bàn tới!



Nghe vậy, Mẫn Trường Thanh có chút lo âu, nói: "Bùi tứ tiểu thư, thật sự là việc này quan trọng hơn, Hoàng thượng phân phó, muốn ngài mau chóng vào cung, theo nô tài thấy, ngài không cần thiết lại thay quần áo, cứ như vậy theo nô tài đi, Hoàng thượng cũng sẽ không nói gì!"



"Lời ấy của Mẫn công công sai rồi!", Bùi Nguyên Ca nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng chính là người trên vạn người, theo quy củ mà nói, khi tiếp chỉ ta nên mặc chính trang mới đúng, chỉ là bởi vì thấy công công làm việc bí ẩn, sợ nếu ta đi đổi xiêm y sẽ tiết lộ tin tức, thế nên mới mặc tầm thường xiêm y tiếp chỉ. Nay nếu muốn vào cung diện thánh, ta tất nhiên phải trịnh trọng mới phải phép, bằng không chẳng phải là bất kính với Hoàng thượng hay sao? Mẫn công công nếu là tâm phúc của Hoàng thượng, ngay cả đạo lý này chẳng lẽ cũng không hiểu?"


Đúng lúc này, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên rút trâm phượng trên đầu xuống, không biết làm thế nào, trâm phượng bỗng bắn ra lưỡi dao bén nhọn, dưới ánh trăng lóe ra hàn quang sáng như tuyết. Bùi Nguyên Ca nắm trâm phượng ở trong tay, giấu ở dưới ống tay áo rộng rãi, trong lúc đó chạy ra ngoài, ra vẻ chưa tỉnh hồn mà nói: "Các ngươi là người của Diệp thị sao? Quá tốt rồi!", trong giọng nói có kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) sống sót sau tai nạn.



Mậu đại nhân thấy đột nhiên có người từ chỗ tối chạy ra, theo bản năng cảnh giác nói: "Là ai? Tại sao lại ở chỗ này?"



"Ta là Bùi Nguyên Ca, Tứ tiểu thư Bùi phủ!", Bùi Nguyên Ca có chút khiếp vía thốt: "Ta vốn là ở trong Bùi phủ, Mẫn Trường Thanh đột nhiên dẫn người đến, nói tuyên Thái hậu nương nương ý chỉ, muốn ta vào cung, ta thấy hắn mang theo chứng vật của Thái hậu nương nương liền tin là thật, theo bọn hắn đi ra. Ai biết bọn họ lại bàn phải nói chuyện Thái hậu nương nương mưu đồ bí mật cho Hoàng Thượng, sẽ được công lao to lớn. Ta nghe thấy tình hình không đúng, muốn chạy trốn nói cho Thái hậu nương nương, lại bị bọn hắn phát hiện, định giết ta. Cũng may Thái hậu nương nương trước đó đã nói gần đây có thể sẽ có việc, vì để ta cẩn thận, tặng cho ta vòng tay này, bên trong có giấu độc châm, bọn họ vì không phòng bị ta là nữ tử nhu nhược, ta mới có thể đắc thủ, làm ta sợ muốn chết!"



Nói xong, dĩ nhiên cũng thút thít mà khóc lên.



Cái ngõ kia là ngõ cụt, mà những người này tai thính mắt tinh, phát hiện nàng và mẫu thân ẩn nấp là chuyện sớm hay muộn, cùng với ngồi yên chờ chết, không bằng đánh cược một ván! Bùi Nguyên Ca sở dĩ dám nói dối như vậy, cược chính là Thái hậu nương nương vì để không tiết lộ cơ mật, chuyện nàng là Hoàng đế nhãn tuyến tuyệt đối sẽ không lộ ra, những người này có vị trí tương đối thấp cũng không biết chuyện này, còn có thể cho rằng nàng là tâm phúc của Thái hậu nương nương.



Quả nhiên, Mậu đại nhân nghe vậy, vẻ mặt hòa hoãn.



Mặc dù danh tiếng của vị Bùi Tứ tiểu thư này trong Diệp thị không đồng nhất, nhưng nàng là tâm phúc của Thái hậu nương nương là điều ai cũng biết, mà Mẫn Trường Thanh và hai gã tử sĩ này chỉ là Diệp thị tầm thường thuộc hạ, cũng không phải trung tâm gì cho lắm, nói bọn họ trước trận phản chiến, muốn vạch trần đại sự của Thái hậu nương nương và Diệp thị, đổi lấy vinh hoa phú quý, cũng không phải là không hợp lý.



"Thì ra là thế!", Mậu đại nhân gật đầu, không dám quá chậm trễ Bùi Nguyên Ca: "Nếu như vậy, mời Bùi Tứ tiểu thư theo ty chức vào cung một chuyến, bẩm báo việc này cho Thái hậu nương nương, miễn cho làm hỏng đại sự."



"Ta. . . Ta muốn về Bùi phủ, ta rất sợ hãi!", trong lòng Bùi Nguyên Ca âm thầm kêu khổ, nhưng mà trên mặt lại là tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, nói: "Dù sao bọn họ cũng chưa tố giác đã bị ta. . . bị ta giết, hơn nữa tối nay là thời khắc mấu chốt, Thái hậu nương nương tất nhiên bận rộn, không cần thiết để loại chuyện nhỏ nhặt này quấy rối Thái hậu nương nương? Còn nữa, Thái hậu nương nương lệnh ta về Bùi phủ, nếu vào lúc này ta vội vã tiến cung, nói không chừng sẽ khiến người có tâm chú ý, trái lại phá hủy đại sự của Thái hậu nương nương."



Nghe Bùi Tứ tiểu thư nói rất có lý, Mậu đại nhân trầm tư một lát, nói: Vẫn là ủy khuất Bùi Tứ tiểu thư theo ty chức vào cung một chuyến thôi! Dù sao chuyện này liên quan trọng đại, cũng không biết Mẫn Trường Thanh có đồng mưu khác hay không, ngộ nhỡ có điều sơ hở, kia mới thực sự là phá hủy đại sự. Bùi Tứ tiểu thư yên tâm, ty chức hành sự tất nhiên sẽ cẩn thận, không để người khác chú ý."



Hắn đã nói tới mức này, nếu như Bùi Nguyên Ca tiếp tục đùn đẩy, chỉ sợ khiến cho vị Mậu đại nhân này hoài nghi.



Nhưng thật ra chuyện đêm nay Hoàng đế hẳn là có chuẩn bị, nếu như nàng không nghĩ sai, phụ thân cũng có thể ở hoàng cung, còn nữa, dù cho xuất hiện cục diện tệ nhất, Thái hậu nương nương sở dĩ vào lúc này tuyên nàng vào cung, tất nhiên là nàng còn chỗ hữu dụng, đi hoàng cung đường sống cũng là rất lớn! Nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Ca khẽ cắn môi, nói: "Mậu đại nhân nói có lý, một khi đã như vậy, ta sẽ theo ngài vào cung. Nhưng mà, trước tiên hẳn là xử lý xe ngựa này, miễn cho bị người nhìn thấy phát hiện ra cái gì?"



Mậu đại nhân gật đầu: "Bùi Tứ tiểu thư yên tâm, những chuyện này tự nhiên có người đi làm."



Bùi Nguyên Ca bất đắc dĩ gật đầu, mặc dù nói hoàng cung chưa chắc là tuyệt cảnh, nhưng nhất định là hung hiểm vạn phần, bằng không nàng cũng không cần mạo hiểm giết chết bốn người kia, không nghĩ tới cuối cùng vẫn phải vào cung. Nhưng mà, may mắn những người này không phát hiện mẫu thân, mẫu thân tạm thời an toàn, thật ra cũng không tính phí sức. Đang muốn theo Mậu đại nhân đi, bỗng nhiên từ xa truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập.



Đêm nay thời khắc mấu chốt bậc này, lại còn có người phách lối phóng ngựa trên đường như vậy?



Chân mày Mậu đại nhân chau lại, mơ hồ phát hiện không ổn, ý bảo Bùi Nguyên Ca trước trốn đi, ngay sau đó xuất ra tư thế vệ binh tuần tra, nắm vũ khí trong tay, cất giọng nói: "Người nào lớn mật như thế, đêm khuya đã cấm đi lại ban đêm còn dám phóng ngựa cuồn cuộn? Còn không mau mau dừng lại, theo ta đến Kinh Triệu phủ?"



Nghe được tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, tim Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên kỳ quái rung động, mơ hồ phát hiện gì đó, lập tức nghe được một tiếng ngựa hí, ngay sau đó giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai: "Bổn điện hạ cũng không biết, khi nào thì vệ binh tuần tra kinh thành cũng có thể kiêu ngạo như vậy? Ngươi là ở quân doanh nào, hãy xưng tên, bổn điện hạ thật muốn nhìn một chút, ngươi là ai huấn luyện ra, lại còn dám phóng túng vô lễ như vậy?"



Đôi mắt Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên trợn to, theo bản năng nhìn về phía giọng nói đó, chỉ thấy người nọ dung mạo tuyệt thế, hồng y như lửa, trong bóng đêm phá lệ thấy rõ, không phải là người khác, chính là người vốn nên xa cách kinh thành - Vũ Hoàng Mặc!