Đích Nữ Vô Song

Chương 229 : Không rời không bỏ

Ngày đăng: 15:16 30/04/20


Editor: Vy Vy 1505



"Lý Minh Hạo, ngươi đang làm cái gì vậy?"



Ngay khi tất cả mọi người trong điện bị chuyện Lý Minh Hạo chính là Vũ Hoàng Diệp làm cho cả kinh ngốc lăng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói Bùi Chư Thành tức giận ồ ồ, mà bản nhân ông cũng theo âm thanh hô quát bước vào trong điện, cả giận nói: "Chính ngươi đưa ra mật chỉ là bút tích của Hoàng thượng, nói ngươi phụng chỉ làm việc, ta mới thả ngươi rời đi, cho ngươi đến Huyên Huy cung, vì sao ngoài điện lại có nhiều hộ vệ bị thương như vậy?"



Đang nói đến đó, Bùi Chư Thành lập tức nhận thấy được không khí trong điện không đúng, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca và Thư Tuyết Ngọc đứng ở cạnh cửa, sắc mặt ngưng trọng, lại là ngẩn ra, nhưng lần này ông không nói chuyện khác trước, mà là tiến lên hành lễ: "Vi thần khấu kiến Hoàng thượng. Theo Hoàng thượng phân phó, nghịch tặc đêm nay đã toàn bộ bị tiêu diệt, hơn nữa bắt được mấy người đầu lĩnh, hiện áp ở ngoài điện, chờ Hoàng thượng thẩm vấn xử lý."



Hoàng đế nhìn vào mắt Thái hậu, thế này mới vuốt cằm nói: "Bùi ái khanh vất vả, đứng lên đi!"



Thấy sau khi ông đứng dậy, ánh mắt không rời khỏi Bùi Nguyên Ca và Thư Tuyết Ngọc bên kia, Hoàng đế biết trong lòng ông nhớ thương vợ con. Hơn nữa, bản thân Hoàng đế cũng rất kỳ quái, Bùi Nguyên Ca đã sớm trở lại Bùi phủ, với sự tỉnh táo của nàng, chẳng lẽ không biết thời cuộc hung hiểm sao? Vì sao lại vào cung vào lúc này? Liền hỏi: "Bùi Nguyên Ca, vì sao ngươi lại ở hoàng cung?"



Bùi Nguyên Ca giản lược nói một lần chuyện trải qua.



Nghe vậy, Hoàng đế cũng hơi nhíu mi, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Thái hậu, cũng đồng dạng không rõ tại sao ở thời khắc trọng yếu thế này, Thái hậu còn có thể phân tâm nhớ đến Bùi Nguyên Ca, muốn bắt cóc nàng vào cung?



Mà tinh thần Thái hậu lại đều tập trung trên người Lý Minh Hạo và Bùi Chư Thành. Chuyện tới giờ, cho dù bà có ngây thơ đến mức nào cũng nên hiểu được, bắt đầu từ lúc Lý Minh Hạo xuất hiện, mỗi một chuyện đều là cái bẫy, chỉ vì dụ bà và Diệp thị mắc câu, làm ra chuyện mưu nghịch! Nếu bà và Diệp thị có thể hạ quyết tâm, dùng phương thức mà bọn họ hiểu rõ nhất để chống lại Hoàng đế, tuy rằng không dám nói chắc thắng, nhưng ít ra khó phân thắng bại, kết quả lại bị Lý Minh Hạo lừa gạt, bị binh quyền mà chính mình mong nhớ ngày đêm đẩy vào đường cùng! Thế gian còn có chuyện gì đáng châm chọc hơn so với chuyện này sao?



Thái hậu tuyệt vọng nhắm mắt lại, không muốn để ý tới bất kỳ chuyện gì xung quanh nữa.


Vốn Hoàng đế trọng dụng Hoàng Mặc như vậy, Liễu quý phi sủng nịch Hoàng Mặc như vậy, nhưng mà hiện tại sau khi Vũ Hoàng Diệp xuất hiện, hết thảy thật giống như đều biến thành hư không. Mới vừa rồi Liễu quý phi té ngã, Hoàng Mặc theo bản năng tiến lên đỡ, nhưng mà Liễu quý phi cứ như vậy gạt tay hắn ra; mà Hoàng đế... Hoàng đế đối đãi với Hoàng Mặc cho tới bây giờ đều là đạm mạc hạ mệnh lệnh, cho tới bây giờ đều không dùng giọng điệu như vậy nói chuyện nhiều với Hoàng Mặc... .



Thậm chí có đôi khi, Bùi Nguyên Ca cảm thấy, Hoàng đế đối với nàng còn tốt hơn đối với Hoàng Mặc.



Vốn là nàng nghĩ Hoàng đế trời sinh tính tình lạnh nhạt, đối với tất cả hoàng tử đều là như thế, nhưng mà, trước mắt ông đối xử với Vũ Hoàng Diệp lại rõ ràng không giống vậy! Hoàng Mặc, hắn nhất định rất khó chịu? Bùi Nguyên Ca nghĩ, tim giống như bị đao cắt, thấy ánh mắt của mọi người trong điện đều tập trung trên người Hoàng đế, Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp, sau khi cân nhắc, lén lút không để người khác chú ý đi tới bên cạnh Vũ Hoàng Mặc, đưa tay qua cầm tay hắn!



Tay lạnh như băng bỗng nhiên chạm được da thịt ấm áp, Vũ Hoàng Mặc nao nao, quay đầu đón nhận đôi mắt Bùi Nguyên Ca sáng ngời như sao trên trời.



Không cần khổ sở, còn có ta ở bên cạnh chàng, không rời không bỏ!



Khóe miệng Vũ Hoàng Mặc bỗng nhiên nở rộ ra ý cười như mộng như ảo, ngược lại nắm chặt tay nàng, thân hình khẽ nhúc nhích, che ở phía trước cơ thể kiều nhỏ của Bùi Nguyên Ca, miễn cho bị người phát hiện nàng có hành động khác người như vậy, mà Hàn Lân vẫn đi theo bên cạnh Vũ Hoàng Mặc thấy thế, cũng lén lút nhích lại gần, che trụ tầm mắt mọi người trong điện, làm cho bọn họ không phát hiện Bùi tứ tiểu thư.



Mà Vũ Hoàng Diệp bên cạnh Liễu quý phi lại chợt quay đầu, ánh mắt như điện nhìn về bên này, đôi mắt bỗng nhiên ngưng kết thành sương.





--- ------ ------ ------ ------ ----

Lời editor: Thật ra thì Nguyên Ca nghĩ sai rồi, Hoàng đế cũng chỉ xem Vũ Hoàng Diệp như  một quân cờ mà thôi, hiện tại Vũ Hoàng Triết và Vũ Hoàng Mặc đang ở thế cân bằng, sau khi Diệp thị bị diệt thì cục diện triều đình sẽ bị phá vỡ, cho nên ông mới nâng đỡ một hoàng tử khác để tiếp tục cân bằng, là ông cố ý điều Hoàng Mặc rời kinh để Vũ Hoàng Diệp lập công vì công lao của Hoàng Mặc đã quá nhiều rôi, mọi chuyện chỉ là ông làm ra vẻ cho mọi người thấy mà thôi, nên nhớ Hoàng đế đã nói:"Thân sinh cốt nhục của ta chỉ có một, chính là con gái Vĩnh Hòa mà ta và A Nguyên sở sinh, trừ nàng ra cũng không có người nào khác!"



Với lại có lẽ là do tâm lý của Hoàng đế nữa, mỗi khi ông nhìn thấy Hoàng Mặc sẽ nhớ đến chính mình ngày xưa, cả hai đều phải xa mẹ ruột đi làm con nuôi cho người khác, cho nên ông cũng không thân cận.