Đích Nữ Vô Song

Chương 245 : Vũ Hoàng Mặc cướp của

Ngày đăng: 15:16 30/04/20


Editor: Vy Vy 1505



Mặc dù là đêm tân hôn, ngày hôm sau Bùi Nguyên Ca vẫn đúng giờ dần canh ba thức dậy như cũ.



Vũ Hoàng Mặc chỉ che phủ nửa người, đôi mắt hắn tỏa ra nửa tò mò nửa tìm tòi nghiên cứu, thực cảm thấy hứng thú lấy ngón tay trắng noãn như ngọc nhẹ nhàng đảo quanh trên mặt Bùi Nguyên Ca, miêu tả hình dáng mặt nàng, xúc cảm mềm nhẹ giống như gợi lại trí nhớ tối hôm qua, đang muốn nhân cơ hội trộm hương (hôn lén), thấy Bùi Nguyên Ca mở mắt ra, sợ tới mức nhanh rút lại ngón tay, hỏi: "Sao vậy? Ta đánh thức nàng à?"



Lập tức hắn nhớ đến, lúc này Nguyên Ca đã là thê tử của hắn, hắn hoàn toàn không cần phải có tật giật mình như vậy.



Bùi Nguyên Ca lắc đầu, muốn ngồi dậy, lại cảm thấy thân thể một trận đau nhức, nhất là hạ thân không khoẻ, càng nhắc nhở nàng tối hôm qua điên cuồng, nhịn không được hơi đỏ mặt, nói: "Không có, bình thường ta cũng thức dậy vào giờ này, đã là thói quen." Đang muốn kêu đám người Tử Uyển tiến vào giúp nàng trang điểm, lập tức lại nhớ đến thân phận mới của chính mình. Nàng không còn là Bùi phủ tứ tiểu thư nữa mà đã trở thành thê tử Hoàng Mặc cưới hỏi đàng hoàng, cùng với hắn sớm chiều ở chung, luôn luôn phải thích ứng rất nhiều tình huống. Không biết thói quen bình thường ai hầu hạ Hoàng Mặc rời giường?



"Hoàng Mặc, chàng... . Bình thường sáng sớm rời giường —— "



Không đợi nàng nói xong, Vũ Hoàng Mặc liền hiểu được ý của nàng, nghĩ đến nàng mới đến Xuân Dương cung, khó tránh khỏi sẽ có rất nhiều chuyện không thích ứng, liền cười nói: "Ta bình thường đều thói quen chính mình mặc quần áo, không cần người hầu hạ, nàng đừng lo lắng, có chuyện gì muốn biết chỉ cần hỏi ta là được rồi!"



Bùi Nguyên Ca nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật nàng cũng không muốn đám người Tử Uyển tiến vào hầu hạ Hoàng Mặc mặc quần áo.



Tuy rằng lần đó Hoàng Mặc sốt cao té xỉu ở khuê phòng nàng, nàng cũng từng để cho đám người Tử Uyển hầu hạ hắn, nhưng thời điểm đó nàng chỉ xem Hoàng Mặc là Cửu điện hạ đối đãi. Mà hiện tại Hoàng Mặc là trượng phu của nàng, nàng không muốn nữ nhân khác nhìn thấy bộ dáng tư mật của hắn như vậy, mặc dù là nha hoàn bên người nàng cũng không được. Bùi Nguyên Ca cười nói: "Vậy ta hầu hạ chàng rời giường mặc quần áo!"



"Đừng nóng vội, còn sớm lắm, nàng ngủ tiếp một lát đi!" Biết tối hôm qua nàng rất mệt nhọc, Vũ Hoàng Mặc săn sóc nói.



Bùi Nguyên Ca lại lắc đầu: "Ta thói quen giờ này thức dậy, ngủ không được."



"Nếu ngủ không được, không bằng chúng ta kiếm chút việc để làm... ." Vũ Hoàng Mặc cười ngâm ngâm, nói xong liền hóa xúc động trong lòng mới vừa rồi thành hành động, hôn xuống môi anh đào hắn mơ ước đã lâu, đây mới là mục đích thực sự của hắn. 



Thân thể Bùi Nguyên Ca còn có chút không khoẻ, vội hỏi: "Hoàng Mặc đừng nháo, chàng không cần đi vào triều sao?"



"Tân hôn ba ngày, không cần vào triều, cũng không cần xử lý công việc, đây là quy củ! Ừm, ta thực thích quy củ này!" Vũ Hoàng Mặc mơ hồ không rõ nói.



Bùi Nguyên Ca tránh trái né phải: "Nhưng còn phải đi kính trà!"



"Đừng nóng vội, ta không cần vào triều nhưng mà phụ hoàng vẫn phải đi, chúng ta chờ hạ triều mới đi kính trà là được, kịp thời gian!" Vũ Hoàng Mặc lại lần nữa bác bỏ lý do của nàng. Chẳng qua, tuy rằng hắn vừa hưởng qua tư vị rất muốn làm, nhưng biết lúc này thân thể Nguyên Ca chỉ sợ không được, bởi vậy chỉ có thể áp lực hôn môi và mặt của nàng, muốn hơi giải khát đỡ thèm, nhưng sau đó lại phát hiện, thư giải như vậy chỉ càng ngày càng nổi lửa, cuối cùng chỉ có thể thất bại ngồi dậy, tức giận mắng một tiếng, bỏ lại một câu "Ta đi rửa mặt" liền vội vàng chạy vào tịnh phòng chuẩn bị tắm nước lạnh.



Nhìn bộ dáng hắn chạy trối chết, trong lòng Bùi Nguyên Ca nhịn không được bật cười, lại vì hắn săn sóc mà cảm thấy tội nghiệp.



Đợi cho nàng mặc xong quần áo, Vũ Hoàng Mặc cũng đã đi ra, sau khi tắm nước lạnh hắn thoạt nhìn thần thanh khí sảng. Bùi Nguyên Ca đi qua muốn giúp hắn mặc xiêm y, lại bị Vũ Hoàng Mặc đè lại, nói: "Nàng nghỉ ngơi trước, ta chính mình động thủ là được rồi. Đây là xem ở tân hôn, ta săn sóc nàng, về sau cho dù nàng tránh không muốn giúp ta mặc quần áo cũng không được!" Nói xong, rất nhanh mặc vào chính trang hoàng tử hai màu đỏ đen giao nhau bên cạnh.



Đợi cho hai người đều mặc xong, Bùi Nguyên Ca liền kêu đám người Tử Uyển tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu.



Bởi vì Xuân Dương cung vốn không có cung nữ hầu hạ, mà hiển nhiên ám vệ không thích hợp tiến vào tân phòng, Tử Uyển bưng nước cho Bùi Nguyên Ca rửa mặt, Mộc Tê hỗ trợ chải đầu, Sở Quỳ đến bên giường sửa sang lại đệm giường. Thấy bên người Vũ Hoàng Mặc không người hầu hạ, Thanh Đại cảm thấy có chút khó coi, bưng nước đi qua, muốn hầu hạ hắn rửa mặt súc miệng, lại bị Vũ Hoàng Mặc xua tay cự tuyệt, cười nói: "Không cần, đặt bồn nước ở đó, ta chính mình làm."



Có lẽ là vì chuyện trong quá khứ, hắn không thích không quen có người đến quá gần.




Ba năm không gặp, người này giống như biến thành cướp, khắp nơi lừa đảo!



"Cửu điện hạ đừng náo loạn nữa, bộ trang sức lưu màu tiêm tinh trân quý cỡ nào, tất nhiên mẫu phi yêu quý dị thường, làm sao thiếp có thể đoạt vật yêu thích của người?" Bùi Nguyên Ca nhịn cười nói: "Mẫu phi, ngài đừng để ý tới Cửu điện hạ hồ nháo! Ngài là mẫu phi, con dâu là vãn bối, lôi đình mưa móc đều là ân đức, con dâu tất nhiên chấp nhận, sao có thể bởi vậy đòi mẫu phi bồi thường? Lại nói, thưởng lễ kính trà ngài đã cho rồi, con dâu vạn không dám nhận vật mẫu phi ban thưởng quý trọng như vậy!"



Mặt ngoài lời nói cung khiêm, có vẻ thập phần kính cẩn với Liễu quý phi, chính là kẻ xướng người hoạ với Vũ Hoàng Mặc, ở trước mặt Hoàng đế cướp của Liễu quý phi.



Vì che lấp mới vừa rồi nói lỡ, tất nhiên Liễu quý phi sẽ ban bộ trang sức này cho nàng, lấy cớ lời nói mới vừa rồi cũng không ác ý, để tránh khiến cho Hoàng đế nghi ngờ.



Dù sao mình và Liễu quý phi đã trở mặt, nàng cũng không cần khách khí, chỉ cần có thể cố trụ mặt mũi, làm người ta không thể bắt bẽ, tận lực có thể ép buộc Liễu quý phi đến đâu hay đến đó, làm cho Liễu quý phi xuất huyết đau lòng cũng tốt, miễn cho nghĩ rằng nàng có thể tùy ý vuốt ve!



Hai người đã nói đến mức này, rốt cuộc Liễu quý phi không thể từ chối, cũng không dám từ chối.



"Chu ma ma, lấy bộ trang sức lưu màu tiêm tinh ra thưởng cho Cửu hoàng tử phi!" Trong lòng Liễu quý phi tất nhiên đau lòng, nhưng nàng rất rõ ràng, trước mắt đại cục trọng yếu, nàng tuyệt đối không thể làm cho Hoàng đế nhận thấy được nàng ác ý với Vũ Hoàng Mặc, cố ý bắt bẽ Bùi Nguyên Ca, nếu không tình hình sẽ thực bất lợi với nàng. Một bộ trang sức đổi lấy Hoàng đế tín nhiệm và an tâm, coi như đáng giá.



Nghĩ đến đây, Liễu quý phi lại cảm thấy có chút chua xót, lúc trước nhìn Vũ Hoàng Mặc giả ngây giả dại ép buộc đám người Hoàng hậu, trong lòng tự nhiên cảm thấy khoái ý, nhưng hôm nay, lại đến phiên nàng lĩnh giáo bản lĩnh cướp của bằng lời nói của Vũ Hoàng Mặc, thật sự là... . Cười người hôm trước, hôm sau người cười!



"Khó trách người ta nói, cưới vợ đã quên nương, sau khi Mặc nhi con thành thân cũng chỉ hướng về thê tử!"



Cuối cùng, Liễu quý phi vẫn nhịn không được nửa đùa giỡn nửa châm chọc nói.



Vũ Hoàng Mặc chỉ xem như không có nghe thấy, cười hì hì nhìn Liễu quý phi. Về phần Bùi Nguyên Ca, khi nàng gặp khốn cảnh, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không cần nhìn qua, Hoàng Mặc liền tự động tự phát vì nàng giải quyết vấn đề, lại dễ dàng được một bộ trang sức lưu màu tiêm tinh, trong lòng nàng vô cùng hài lòng, vừa vặn biểu hiện nàng thân là con dâu ôn lương kính cẩn nghe theo, chỉ nhu thuận cười, cũng không nói tiếp.



Trữ vương mưu phản đã sớm bị trấn áp, Hoàng đế lại là con thừa tự, tất nhiên không có huynh đệ, bởi vậy trưởng bối cũng chỉ có ông và Liễu quý phi.



Kế tiếp là ngang hàng, đứng cao nhất là Lục hoàng tử Vũ Hoàng Hãn và Lục hoàng tử phi Đỗ Nhược Lan.



Bởi vì là ngang hàng, Bùi Nguyên Ca không cần quỳ xuống, chỉ cần phúc thân là được, mang trà lên nói: "Mời Lục hoàng huynh uống trà!"



Vũ Hoàng Hãn và Vũ Hoàng Mặc sớm đã ngầm kết minh, mấy năm nay được Vũ Hoàng Mặc chỉ điểm và giúp đỡ không ít, hơn nữa Bùi Nguyên Ca có ân cứu mạng với hắn, vẻ mặt vô cùng ôn hòa, nhận chén trà uống một ngụm, đặt thưởng lễ trên khay trà.



Lục hoàng tử phi Đỗ Nhược Lan và Bùi Nguyên Ca là người quen cũ, bởi vì Ôn Dật Lan, quan hệ hai người cũng coi như hòa hợp, nay lại thành chị em dâu, Vũ Hoàng Hãn và Vũ Hoàng Mặc giao hảo, tự nhiên sẽ không gây khó dễ, thiện ý cười với Bùi Nguyên Ca, nhận lấy chén trà uống, cũng đặt thưởng lễ trên khay trà, lại cười trêu ghẹo nói: "Ta gả vào đã một năm, chỉ thấy Cửu hoàng đệ lúc nào cũng lạnh như băng không để ý tới người khác, không nghĩ tới trăm cương cũng có lúc hóa thành nhu, nếu truyền ra, tất nhiên có thể khiến một đám người kinh ngạc rớt cằm, Cửu đệ muội thật có phúc khí!"



Biết nàng có thiện ý, sắc mặt Bùi Nguyên Ca ửng đỏ, cúi đầu cười đáp: "Lục hoàng tẩu nói đùa!"



Từ lúc vừa mới tiến vào cửa điện, Bùi Nguyên Ca liền nhận thấy được một ánh mắt nóng rực lợi hại dừng trên thân thể mình, bất luận nàng kính trà cho ai đều có thể nhận thấy được ánh mắt như đứng ngồi không yên kia ở sau lưng. Mà hiện tại, rốt cục nàng đi đến trước mặt chủ nhân ánh mắt đó, hơi khụy gối, tay giơ cao khay trà, bình tĩnh mà rõ ràng nói: "Mời Thất hoàng huynh dùng trà!"



Đến phiên kính trà cho Thất hoàng tử Vũ Hoàng Diệp!



Nhìn thấy ánh mắt nặng nề của Vũ Hoàng Diệp, tim Liễu quý phi bỗng nhiên run lên, với tính tình của Diệp nhi, lại chấp nhất với Bùi Nguyên Ca như vậy, đứa nhỏ này sẽ không ngốc đến mức nháo ra chuyện gì đó chứ? Dù sao Hoàng đế ở trong này, mà thê tử mới cưới Lý Tiêm Nhu của hắn đang ngồi ở bên cạnh đấy!